Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn phi thuyền cất cánh, Quan Hạ Nhi không khỏi siết chặt nắm đấm.

A Liên và những người bên cạnh cũng lo lắng nhìn lên trời.

Đội nữ công nhân cách đó hàng chục mét, nhấc hàng chục chiếc nỏ hạng nặng cầm tay vừa dựng xong cũng đồng loạt hướng lên trời.

Tốc độ của chim ưng quá nhanh, chiếc nỏ hạng nặng cũng khó có thể bắn trúng nó, sự thiếu hụt này chỉ có thể đền bù bằng số lượng.

Chỉ cần tìm thấy cái bóng của chim ưng, tất cả các nỏ hạng nặng sẽ cùng bắn, chặn vùng trời nơi chim ưng xuất hiện, cố gắng hạ gục chim ưng.

Trước đây biện pháp này đã từng dùng để giết một con chim ưng ở làng Tây Hà, điều này chứng tỏ biện pháp này có thể sử dụng được, chẳng qua tỷ lệ thành công hơi thấp.

Bởi vì nguyên nhân từ góc bắn, trên mặt đất hai mũi tên nỏ nặng chỉ cách nhau hơn một mét, nhưng đến không trung có thể chênh lệch mười mấy mét.

Tốc độ phản ứng của chim ưng cũng tương đối nhanh, có thể dễ dàng tránh đi.

Những nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà đã sử dụng phương pháp này hơn ba mươi lần, chỉ thành công một lần.

Hơn nữa biện pháp này yêu cầu số lượng lớn nỏ hạng nặng, cho nên rất khó phổ biến rộng rãi, các nữ công nhân không còn biện pháp nào khác, nên đành phải làm như vậy.

Đội bay trên phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng chim ưng lấy mạng đổi mạng.

Nhưng cho đến khi tất cả các phi thuyền đều cất cánh, không có con chim ưng nào xuất hiện.

"Xem ra Trần Lương Phong vẫn để lại Hải Đông Thanh cho riêng mình!"

Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều biết rằng quân Đông Man đã gửi cho Tần vương hai con Hải Đông Thanh, con đầu tiên bị dọa sợ trên núi Ô Đầu, không biết đã bay tới nơi nào, còn con thứ hai thì ở bên người Tần vương, để ngăn cản Kim Phi gửi phi thuyền đánh bom Tần vương.

Trước đây bọn họ có chút lo lắng, Tần Vương sẽ phái Hải Đông Thanh đến ngăn cản bọn họ, bây giờ bọn họ đã biết kết quả.

Nếu đã không có con chim ưng nào xuất hiện, như vậy phi công có thể thả lỏng, bay hết tốc lực tới kênh Cửu Liên.

"Mẹ kiếp, sao nhiều người trốn ở kênh Cửu Liên như vậy?"

Ở phía trước phi thuyền, phi công đặt ống nhòm xuống, chỉ về phía bên phải phía trước và nói: "Nhanh bay qua, đừng để bọn chúng trốn thoát!"

Binh lính của Tần vương ẩn náu bên trong kênh Cửu Liên có thể tránh được sự phát hiện của lính trinh sát mặt đất, nhưng họ không thể thoát khỏi sự theo dõi của phi công.

Nhìn từ trên không xuống, trong mấy khe núi dày đặc binh lính của Tần vương đang ẩn núp bên trong.

Để phòng ngừa lính trinh sát dò đường phát hiện, những khe núi này cách đường núi hơi xa, vừa rồi bọn họ đang tiến tới đường núi, chuẩn bị đánh lén sư đoàn 4 đang dừng ở trên đường núi.

Nhưng khi nhìn thấy phi thuyền bay trên không, những binh lính này của Tần vương thiếu chút nữa là tiểu ra quần, bắt đầu quay người bỏ chạy.

Nhưng hai chân làm sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền?

Chiếc phi thuyền đầu tiên dưới sự hướng dẫn, trước mặt những chiếc phi thuyền khác trực tiếp chặn đường rút lui của bọn họ.

Ngay sau đó, nhóm phi thuyền thứ hai cũng lần lượt bay lên trời.

"Phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Trịnh Phương chạy tới xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi: "Bắt những người này làm tù binh để làm việc, hay tiêu diệt?"

Mặc dù Trịnh Phương muốn giết chết những binh lính của Tần vương, nhưng Quan Hạ Nhi nổi tiếng vì sự tốt bụng của cô, Trịnh Phương lo lắng rằng nếu anh ta tự mình ra lệnh tiêu diệt hết kẻ thù, sẽ khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy bất mãn, suy nghĩ kĩ một phen, anh ta quyết định tới xin chỉ thị.

"Giết hết đi!" Quan Hạ Nhi lạnh lùng trả lời.

Giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng không hề có chút do dự!

Hiện tại Kim Phi đang trong tình cảnh nguy hiểm, cô chỉ muốn lập tức muốn bay tới kênh Hoàng Đồng, lấy đâu ra thời gian để thu nạp và tổ chức tù binh?

Còn việc thả ra, thì càng không thể.

Cô thả ra, Tần vương sẽ lại một lần nữa tập hợp những tàn binh lại.

Quan Hạ Nhi tuy tốt bụng, nhưng lòng tốt của cô không phải là không có điểm giới hạn.

Nếu như nhất định phải có người phải chết, vẫy hãy để kẻ thù chết đi!

Trịnh Phương chào Quan Hạ Nhi, ra hiệu về phía sau.

Lính truyền lệnh phía sau đã sớm chuẩn bị xong, lập tức bắn lên trời một mũi tên lệnh màu đỏ.

Sau đó, vụ đánh bom bắt đầu!

Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, đội bay đã mất đi đất dụng võ, khiến các phi công cảm thấy rất tức giận.

Giờ đây, sự tức giận của họ đã tìm được chỗ để giải tỏa.

Một rương lựu đạn và vò dầu hỏa, cứ giống như không tốn tiền mà thả từ trên xuống!

Tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết của binh lính của Tần Vương không ngừng vang lên!

Bên dưới tảng đá, Triệu Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chiến tranh luôn tàn khốc, vừa rồi ông ta thật sự lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ mềm lòng, ra lệnh cho Trịnh Phương thả những binh lính của Tần Vương này đi.

Nếu như vậy, sư đoàn 4 sẽ phải bố trí một phần lớn nhân lực để áp giải tù nhân, điều này sẽ làm suy yếu nghiêm trọng sức mạnh của sư đoàn 4.

Mặc dù Quan Hạ Nhi nói dọc đường sẽ nghe theo lời Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc biết, lời như vậy chỉ cần nghe một chút là được.

Nếu ông ta tưởng thật, dọc theo đường đi mọi chuyện đều làm ngược với Quan Hạ Nhi, thì đường về nhà của ông ta cũng không còn xa.

Cũng may Quan Hạ Nhi không mềm lòng, nên Triệu Nhạc cũng không cần khuyên nữa.

Ông ta đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, chỉnh lại quần áo và chào Thấm Nhi: "Cảm ơn cô nương vì hành động trượng nghĩa!"

"Không cần khách khí, khi ở làng Tây Hà, phu nhân Hạ Nhi đã rất quan tâm ta, ta nên làm vậy mà!"

Thấm Nhi xua tay nói, trong lòng cũng hơi khó chịu.

Thái độ của Triệu Nhạc, khiến cô ấy giống như người ngoài cuộc.

"Không, ta cảm ơn cô nương không phải vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, mà vì hành động anh hùng của cô ở Tây Bắc." Triệu Nhạc nói.

"Hả?" Thấm Nhi nghe thấy điều này, mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Quan Hạ Nhi.

Thời điểm khi Triệu Nhạc đến làng Tây Hà, Thấm Nhi đã bỏ nhà đi, cho nên cô ấy không biết Triệu Nhạc.

"Thấm Nhi, đây là Triệu Nhạc tiên sinh, đã từng là cộng sự của Phạm tướng quân, khi đương gia giao chiến với người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, Triệu tiên sinh đã giúp đỡ rất nhiều. Sau này, đương gia biết ông ấy đã về quê, bảo ông ấy đến làng, hiện tại ông ấy là một trong những người phụ trách tòa soạn nhật báo Kim Xuyên.”

Quan Hạ Nhi giới thiệu sơ lược một chút về Triệu Nhạc, sau đó nói: "Vũ Dương biết ta và Đông Đông không có kinh nghiệm hành quân, nên đã nhờ Triệu tiên sinh đến chỉ điểm cho chúng ta."

Thấm Nhi nghe xong mới bừng tỉnh nhận ra.

Hóa ra vừa nãy Triệu Nhạc nghe cô ấy nói muốn báo thù cho Phạm tướng quân nên mới hành lễ với cô.

"Ông ơi, ông đừng như vậy, ta chỉ có ý tưởng muốn báo thù thay Phạm tướng quân, nhưng cuối cùng không thành công, bây giờ Tấn vương vẫn còn sống khỏe mạnh." Tần Nhi lần nữa xua tay.

“Dù thế nào đi nữa, cô nương có tấm lòng này là đủ rồi.” Triệu Nhạc lại trịnh trọng hành lễ: “Ta thay mặt huynh đệ quân Phạm Gia cảm ơn cô nương!”

Thấm Nhi lần này không ngăn cản, mà cũng trịnh trọng đáp lễ lại như vậy.

Trong quá trình mọi người đang trò chuyện, cuộc đánh bom bên ngoài không hề dừng lại, vẫn kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc.

Trong hơn nửa giờ này, mười mấy chiếc phi thuyền đã cày nát khe núi nơi quân Tần vương ẩn náu đến hai lần!

Hầu hết binh lính của Tần vương đều bị nổ chết, những người may mắn thoát khỏi vụ nổ, cũng hoàn toàn mất hết dũng khí chiến đấu.

"Phu nhân, cuộc ném bom đã kết thúc, có muốn phái người đi chém thêm một nhát không?" Trịnh Phương lại đến xin chỉ thị.

Quan Hạ Nhi không trả lời, mà hỏi: “Con đường phía trước có thông thoáng không?

Ở phía trước sư đoàn 4 có một đội vận chuyển khác, đã bị ngăn ở kênh Cửu Liên nhiều ngày.

“Đã thông suốt,” Trịnh Phương trả lời, “Phạm Hải Châu vừa mới sắp xếp người đến đưa tin.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK