Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn hơn một trăm dặm nữa là đến”.

Bắc Thiên Tầm lạnh lùng trả lời.

Sau Tết, cô ấy yêu cầu Kim Phi đến Giang Nam thực hiện lời hứa, tiêu diệt tên thổ phỉ đó giúp cô ấy.

Lúc đó Kim Phi vội đi Tây Xuyên, nói muộn mấy ngày nữa, để giám sát xong công trình đập Đô Giang thì sẽ lên thuyền đến Giang Nam từ sông Kim Mã, báo thù giúp cô ấy.

Kết quả lại xảy ra chuyện của Cửu công chúa, Kim Phi lại quyết định đến kinh thành.

Thế nên Bắc Thiên Tầm cực kỳ tức giận, mấy ngày nay chẳng thèm quan tâm đến Kim Phi.

Nhưng cũng không hề rời đi nửa bước.

Mấy tháng ở làng Tây Hà này, cô ấy đã thích ngôi làng núi nhỏ đó rồi.

Kim Phi chưa từng xem cô ấy là người làm hay nhân viên bảo vệ, mà xem cô ấy là bạn của mình.

Ở làng Tây Hà hoàn toàn không có quy tắc của gia tộc lớn, mọi người đều rất tùy ý, rất chân thành khiến Bắc Thiên Tầm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bây giờ cô bé mà cô ấy dẫn theo đang học cùng với Tiểu Nga, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.

Sau khi nghe nói Tiểu Nga muốn có nha hoàn, Kim Phi đánh cô bé một trận để dạy dỗ.

Không những không sắp xếp cho cô bé một người hầu, ngược lại còn yêu cầu A Bội sắp xếp một nhân viên hộ tống nữ, mỗi buổi sáng trước khi trời sáng thì phải gọi Tiểu Nga dậy, để cô bé chạy bộ với các nhân viên hộ tống nữ.

Trong thời gian đón Tết, y còn bảo Bắc Thiên Tầm dạy hai tỷ muội một bộ quyền pháp, để Quan Hạ Nhi giám sát họ luyện tập ít nhất nửa giờ mỗi ngày.

Lúc đầu Tiểu Nga cực kỳ chống đối, nhưng nhận ra mình đấu không lại nên chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.

Qua chuyện này, Kim Phi nhận ra trẻ con đang ở giai đoạn quan trọng trong việc hình thành quan điểm sống, trường học không chỉ dạy trẻ đọc viết, đếm số học mà còn phải tăng cường giáo dục tư tưởng.

Vì thế Kim Phi mất hơn nửa tháng biên soạn một cuốn sách về tư tưởng và đạo đức với vài giáo viên nữ của trường, yêu cầu các giáo viên trong trường mỗi ngày dạy cho bọn trẻ một bài về tư tưởng và đạo đức để giúp đám trẻ hình thành lối sống đúng đắn.

Kim Phi không chỉ biên soạn lớp học về tư tưởng và đạo đức, mà còn nhờ người đến Quảng Nguyên và Tây Xuyên tìm sách lịch sử và các học giả nhà Nho, định đợi qua hai năm nữa, bọn trẻ lên lớp cao hơn thì sẽ thêm tiết lịch sử vào.

Ngoài ra Kim Phi còn bắt đầu biên soạn những căn bản của vật lý, hóa học và sinh vật.

Thậm chí y còn suy xét đến viện xây dựng một học viện ở Kim Xuyên.

Nhưng xây dựng học viện không phải là chuyện một sớm một chiều, hơn nữa các học giả ở Đại Khang chỉ đọc sách của các nhà hiền triết, rất ít học toán chứ chưa nói đến các môn như vật lý, hóa học, sinh học.

Kim Phi mở học viện, đầu tiên là phải phổ cập nền tảng cơ bản của các môn khoa học này, đây cũng là việc cực kỳ tốn sức lực.

Ngựa chiến giẫm phải một cái hố nhỏ, lập tức lảo đảo, nếu Kim Phi không quen với ngựa chiến thì có lẽ đã bị ngã xuống đất rồi.

“Muốn làm giàu thì phải làm đường, quả nhiên có đạo lý”.

Kim Phi ngồi thẳng người lại cảm khái nói.

Đường Xuyên Thục khó đi, khó hơn lên trời.

Kiếp trước y từng đến Xuyên Thục nhiều lần, đi tàu cao tốc từ Trung Nguyên chỉ mất một buổi sáng.

Nhưng bây giờ chỉ trên đường núi của Kim Ngưu Cổ Đạo mà đã mất hơn một tháng.

Lúc đi khỏi Xuyên Thục vẫn còn là tháng chạp lạnh giá, bây giờ cỏ cây đã đâm chồi, gió xuân hòa quyện, họ vẫn còn cách kinh thành hơn một trăm dặm.

Cũng may sau khi vào Trung Nguyên, đường chính trở nên thông suốt và rộng rãi, lại lặn lội ba ngày đường, mấy người Kim Phi chỉ còn cách kinh đô ba mươi dặm.

Người trên đường chính nhiều hơn bình thường.

Buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi ở bãi đất trống cạnh đường chính.

“Tiên sinh, ăn cơm thôi”.

Đại Lưu bưng đĩa đến đưa cơm cho Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK