Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh, từ đây đến cổng chính của nghĩa trang vẫn còn ba bốn dặm, đến cổng chính thì xuống xe lần nữa!”

Thiết Chùy nói.

Nhìn thì có vẻ nghĩa trang khá gần nhưng nếu muốn đi đến cổng chính thì vẫn còn vài dặm nữa. Hơn nữa lịch trình ban đầu của Kim Phi không bao gồm việc đến thăm nghĩa trang, cũng không có sắp xếp trước nên Thiết Chùy có chút lo lắng.

Công việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, vì sự an toàn của bản thân và cũng vì công việc của đội cận vệ, suốt dọc đường, chủ yếu Kim Phi vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Thiết Chùy.

Nhưng lần này, Kim Phi không nghe, lắc đầu nói: “Ba, bốn dặm thì ba, bốn dặm thôi, vừa đúng lúc có thể ở cùng các huynh đệ nhiều thêm một chút.”

Năm đó, Thiết Chùy cũng tham gia trận chiến ở dốc Đại Mãng, cũng có những đồng đội đã hy sinh ở dốc Đại Mãng hiện đang được chôn cất tại nghĩa trang này, vì thế anh ta cũng có thể hiểu được tâm tình của Kim Phi nên cũng không kiên trì ngăn cản mà gật đầu nói: “Tiên sinh, xin ngài chờ một lát, ta sắp xếp một chút.”

Lần này Kim Phi không phản đối nữa mà chỉ gật đầu rồi quay lại xe ngựa.

Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đi theo phía sau Kim Phi, khi đội của Kim Phi dừng lại, bọn họ cũng dừng lại theo.

Đang đang thắc mắc vì sao Kim Phi lại dừng lại thì anh ta thấy đội cận vệ của Kim Phi và một nhóm binh lính nữ đi đến xe ngựa ở cuối đội và mở những chiếc hộp trên xe.

Sau đó, cận vệ và binh lính nữ lấy ra những mảnh áo giáp từ trong hộp.

Trước đây, để giảm bớt gánh nặng cho ngựa chiến, hầu hết các nhân viên hộ tống đều chỉ mặc một lớp áo giáp bên trong và một bộ quân phục đồng phục, đặt bộ giáp nặng vào hộp rồi dùng xe ngựa kéo đi.

Hiện giờ Kim Phi muốn đi bộ, bọn họ bèn lấy áo giáp ra mặc.

Không cần dựng lều bạt lên, các nhân viên hộ tống đều đứng cạnh xe ngựa mặc áo giáp ở bên ngoài đồng phục.

Với sự hỗ trợ lẫn nhau, động tác của những nhân viên hộ tống rất nhanh, chưa đến năm phút sau, tất cả cận vệ và binh lính nữ đã thay xong quần áo.

Chủ yếu đồng phục dùng để làm nổi bật dáng người của các cận vệ và binh lính nữ, làm cho bọn họ trông rắn rỏi hơn, sau khi mặc áo giáp vào, khí chất của các cận vệ và binh lính nữ cũng khác hẳn.

Những bộ áo giáp này không phải mới, mà đều đã theo chủ nhân tham gia vào trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, hầu như mỗi bộ áo giáp đều có vết dao đan xen nhau!

Cùng với những ngọn giáo dài tay của các binh lính nam và súng dài trong tay của các binh lính nữ, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của họ, một bầu không khí ớn lạnh lập tức ập đến.

Các thân sĩ đi theo phía sau đang nói chuyện bất giác thấp giọng vì sợ làm kinh động nhóm sát nhân.

“Có vẻ như những việc đã xảy ra với tiên sinh ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng rất nguy hiểm đáng sợ.”

Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói.

Những người trước mặt này đều là cận vệ riêng của Kim Phi, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ sự an toàn của Kim Phi.

Tuy nhiên, áo giáp trên người họ đầy vết dao, điều này cho thấy Kim Phi cũng đã từng gặp nguy hiểm.

“Ở thành Du Quan thì không sao, nhưng ở kênh Hoàng Đồng, người của chúng ta gần như bị tiêu diệt, toàn bộ đội cận vệ của tiên sinh đều xông lên, A Mai cũng lên tiền tuyến hỗ trợ!”

Người đang cưỡi ngựa song song với Khánh Hâm Nghiêu là Khánh Mộ Lam nói: “Lúc ấy ta và đám người Lương ca định đưa tiên sinh rời đi, nhưng tiên sinh không chịu, nhất quyết đòi sống chết với quân địch, cũng may tam ca đưa người đến kịp, nếu không thì lần đó thật sự rất nguy hiểm!”

“Mộ Lam, lần này là lỗi của ta, ta không nên để muội đến nơi nguy hiểm như vậy!” Khánh Hâm Nghiêu đau lòng nhìn em gái.

“Đại ca, huynh nói cái gì thế, chúng ta là con cái của nhà họ Khánh, có bao giờ sợ nguy hiểm đâu?”

Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Hơn nữa, một người đọc sách như tiên sinh còn không sợ thì ta càng không sợ!”

“Kim tiên sinh là người đọc sách, nhưng muội lại là một cô nương.” Khánh Hâm Nghiêu tức giận nói: “Một cô nương như muội suốt ngày la hét đánh đánh giết giết, còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Đại ca, Kim tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời, sao huynh vẫn còn khinh thường cô nương cơ chứ?”

Khánh Mộ Lam nghe vậy không vui: “Huynh nhìn xem trong đoàn tùy tùng của tiên sinh có bao nhiêu cô nương? Bọn họ kém nam nhân ở điểm nào?”

Đặc biệt là Phi Phi cô nương ở đội súng kíp, khi ở kênh Hoàng Đồng, từng người bọn họ liên thủ bảo vệ vị trí của đội nhân viên hộ tống nam, hết lần này đến lần khác đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ thù, biểu hiện của họ không thua gì các binh lính nam, thậm chí đại da số còn mạnh hơn so với nam nhân trụ cột.

“Muội nhìn muội xem, ta đã nói cái gì đâu, muội kích động như thế làm gì?”

“Huynh dạy dỗ ta thì được, nhưng huynh nói binh lính nữ chúng ta không làm được thì không được!”

Khánh Mộ Lam nói: “Kim tiên sinh còn không coi thường binh lính nữ bọn ta, huynh dựa vào cái gì mà khinh thường bọn ta?”

“Ta không coi thường binh lính nữ.” Khánh Hâm Nghiêu thấy Khánh Mộ Lam vẫn còn nổi giận, nhanh chóng xua tay nói: “Được rồi, xem như là ta nói sai được chưa, ta nhận lỗi với muội, ta không nên nói binh lính nữ không được!”

Lúc này Khánh Mộ Lam mới hừ một tiếng, bỏ qua cho ca ca.

Khánh Hâm Nghiêu miễn cưỡng cười một cái, sau đó ra hiệu cho đám cận vệ tránh xa, nhỏ giọng nói: “Mộ Lam, muội mở miệng ra là nhắc đến Kim tiên sinh, có phải là muội thích Kim tiên sinh rồi không? Hay là ta đi cầu thân giúp muội nhé?”

Vừa rồi Khánh Mộ Lam còn hùng hổ chớp mắt liền đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ca, huynh đang nói cái gì vậy... Ta nào có...”

“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, điều này thì có gì phải xấu hổ.”

“Ca, huynh đã nói sẽ không thúc giục ta kết hôn mà!” Khánh Mộ Lam đỏ mặt nói.

“Ta không thúc giục muội, nhưng Mộ Lam, muội đã sắp hai mươi tuổi rồi, chị dâu muội bằng tuổi này của muội đã sinh ba đứa con rồi, Cho dù ta không giục muội, muội cũng nên tự có tính toán rồi chứ?”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Muội cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người đến nhà chúng ta cầu thân đâu, mỗi ngày ta và chị dâu muội không biết đã từ chối bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu người rồi đâu. Cho dù muội có vì ta và chị dâu muội suy nghĩ hay không, thì cũng nhanh chóng quyết định hôn sự đi!”

Với địa vị hiện tại của nhà họ Khánh, Khánh Mộ Lam vừa là trưởng nữ nhà họ Khánh vừa là muội muội duy nhất của Khánh Hâm Nghiêu, người đến cầu thân quả thực không ít.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu cũng chỉ có một người muội muội, đương nhiên cũng phải lựa chọn cẩn thận.

Với thân phận của Khánh Mộ Lam, gả cho bất kì nam nhân nào của Đại Khang cũng không tính là trèo cao.

Dù cho Cửu công chúa là nữ đế, nếu như là trước đây thì thân phận của Khánh Mộ Lam đều có tư cách làm hoàng hậu.

Vì vậy, Khánh Hâm Nghiêu cho rằng ứng cử viên thích hợp nhất với vị trí em rể của anh ta là Kim Phi.

Về việc Kim Phi và Cửu công chúa đã kết hôn, ở thời phong kiến thì đây không phải chuyện gì to tát.

Ở thời đại này, dù là hôn nhân hoàng gia hay hôn nhân dân sự, việc chị em ruột lấy cùng một người là chuyện bình thường chứ đừng nói đến anh em họ hàng.

Nếu Khánh Mộ Lam cũng kết hôn với Kim Phi, địa vị của nhà họ Khánh sẽ càng vững chắc hơn, Cửu công chúa cũng sẽ yên tâm hơn về nhà họ Khánh.

Chính vì lý do này mà nhiều năm trước Khánh Mộ Lam yêu cầu cùng Kim Phi đi đến thành Du Quan tiếp viện, anh ta đã đồng ý ngay lập tức.

Đường đến thành Du Quan đường xá xa xôi, dọc đường đi có thể xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc đứng giữa sự sống và cái chết rất dễ nảy sinh tình cảm, nói không chừng chuyện tình giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều đã được định đoạt.

Đáng tiếc ban nãy anh ta đã lén lút hỏi A Mai mới biết Khánh Mộ Lam không nắm chắc cơ hội ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK