Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đan Châu nhíu chặt mày.

Ở núi Mao Nhi, Sanchi có năm nghìn người, nên vẫn có vài tên may mắn chạy thoát được.

Sau khi những tên này trốn thoát trở về, thì nói rằng người Đại Khang được Thần Quang Đại Tiên phù hộ, có một loại bảo vật có thể phát ra luồng ánh sáng trắng cực mạnh.

Ánh sáng trắng vừa lóe lên, rất nhiều thuộc hạ của Sanchi đều bị mù.

Nhưng người Đại Khang lại không bị gì cả.

Đan Châu đi theo Gada đã nhiều năm, hiểu rất rõ thứ được gọi là Thần Quang Đại Tiên đó. Chính là do cha của Gada bịa ra để lừa người dân.

Tình huống như vậy rất hay gặp trong sử sách. Rất nhiều người trước khi xảy ra biến cố đều sẽ thực hiện một số hoạt động mê tín dị đoan.

Những thứ này để khiến cho người dân tin rằng bọn họ là người được số phận ưu ái, được ông trời ban phúc. Cùng bọn họ đứng lên đấu tranh mới chính là thuận theo lẽ trời.

Những người đứng đầu như Gada và Đan Châu đều biết làm gì có Thần Quang Đại Tiên nào, rõ ràng là không tồn tại.

Bom chớp sáng đã đi trước thời đại này rất xa, đến nỗi mà những người chưa từng gặp, sẽ rất khó để tin được rằng thiên hạ có một thứ như vậy.

Vì vậy Đan Châu lúc đó bèn cho rằng mấy tên binh lính Thổ Phiên trốn thoát trở về này đang lừa gã, đang tìm cớ cho sự thất bại của bản thân chúng.

Vì để tránh bọn họ làm nhiễu loạn lòng quân, gã đã ném bọn họ vào chuồng ngựa, nhốt lại.

Bây giờ lại có người nói nhìn thấy ánh sáng trắng đó, khiến cho Đan Châu không khỏi có phần dao động.

“Ngươi cũng nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó sao?”

Đan Châu hỏi cận vệ.

“Thuộc hạ không nhìn thấy, nhưng nghe các huynh đệ phụ trách gác đêm và tuần tra lúc đó đều nói rằng đã nhìn thấy nó”. Cận vệ trả lời.

“Đi gọi hai tên mà nhìn thấy luồng sáng đó tới đây. Ngoài ra gọi luôn mấy tên trốn thoát ra được khỏi núi Mao Nhi ra đây”.

Đan Châu dặn dò: “Mời cả Vu tiên sinh tới”.

Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thần Quang Đại Tiên thực sự tồn tại sao?”

Nếu không thì làm sao giải thích được nguồn ánh sáng trắng đó từ đâu mà tới.

Người đầu tiên đến là Vu Triết.

Lần này ông ta thực sự bị cận vệ gọi dậy từ trên giường nên trạng thái không được tốt lắm. Tóc cũng bay tán loạn, nhìn qua già hơn lúc bình thường.

Đan Châu có được địa vị như ngày hôm nay, ngoại trừ xuất thân thì ưu điểm lớn nhất chính là biết nhìn người.

Cho dù hôm qua Vu Triết liên tiếp phán đoán sai, nhưng Đan Châu vẫn kính trọng ông ta như trước.

Gã còn chủ động chắp tay theo lễ nghi của Đại Khang, nói: “Hơn nửa đêm gọi tiên sinh qua đây, thực sự không nên!”

“Không sao”. Vu Triết đáp lễ, hỏi: “Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Đan Châu bèn nhanh chóng kể lại những gì mà tên cận vệ ban nãy vừa nói thêm một lần nữa.

“Có người trốn thoát ra khỏi núi Mao Nhi, sao ta lại không biết chứ?” Vu Triết cau chặt mày hỏi.

“Lúc đó ta cho rằng bọn chúng đang nói dối, sợ bọn chúng làm nhiễu loạn lòng quân nên đã nhốt lại rồi”.

Đan Châu thành thật đáp: “Nhưng bây giờ lại có người nhìn thấy luồng ánh sáng trắng đó, cho nên ta mới cảm thấy có thể điều bọn chúng nói là thật”.

Vu Triết đang chuẩn bị tiếp lời thì cận vệ dẫn một đám người đi vào.

“Lúc các ngươi ở núi Mao Nhi thực sự đã nhìn thấy ánh sáng trắng đó sao?”

Đầu tiên Vu Triết nhìn một binh lính chạy thoát ra được khỏi núi Mao Nhi.

“Thật sự đã nhìn thấy ạ!”

Binh lính vội vàng kể lại sự việc mà hắn nhìn thấy một lần.

Sau đó Vu Triết lại hỏi binh lính gác đêm.

Cũng nhận được một câu trả lời tương tự.

Khi cận vệ dẫn binh lính đi, Vu Triết cau mày nói: “Binh lính gác đêm không nhất thiết phải lừa tướng quân. Xem ra ánh sáng trắng đó là thật”.

“Thiên hạ sao lại có thể có một bảo vật như vậy được chứ?” Đan Châu tiếp lời: “Chẳng lẽ Kim Phi thực sự được Thần Quang Đại Tiên phù hộ sao?”

“Nghe nói Kim Phi rất am hiểu những thứ kì lạ, nham hiểm. Ta cho rằng đây không phải là Thần Quang Đại Tiên gì hết, chỉ là món vũ khí nào đó mà Kim Phi làm ra mà thôi”.

“Vũ khí gì mà có thể sáng mù mắt người khác, mà người bên mình lại không bị tổn hại gì chứ?” Đan Châu hỏi.

“Ta cũng không biết”. Vu Triết lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK