Sau chiến thắng ở Thanh Thủy Cốc, quân Thiết Lâm dưới sự chỉ huy của Khánh Hoài đã được nâng cấp thành quân Giáp Đẳng, với tổng sức mạnh giới hạn mười nghìn binh sĩ.
Tuy nhiên, do tiêu chuẩn cao của Khánh Hoài nên vào thời điếm rút quân, quân Thiết Lâm chỉ có hơn tám nghìn binh sĩ.
Cho nên khi Tứ hoàng tử biết Khánh Hoài có thể tạo phản, bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu thì khác, anh ta là châu mục của Tây Xuyên, toàn bộ Xuyên Thục ốêu thuộc thẩm quyền của anh ta.
Chỉ cần anh ta ra lệnh là có thế điều động khoảng bảy chục ngàn đại quân từ khắp nơi trên đất nước, vội vã đến Tây Xuyên để tiếp viện cho Khánh Hoài.
Lúc này, Tứ hoàng tử cuối cùng cũng không thể ngồi yên, liên lạc với phía Thổ Phiên, dự định để cho Thổ Phiên phái quân đến áp chế Khánh Hâm Nghiêu.
Phùng tiên sinh cố hết sức lên kế hoạch, tất cả nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của những nhân viên hộ tống và quân chủ lực của Khánh Hâm Nghiêu. Sao có thể đồng ý với Tứ hoàng tử vào thời điếm quan trọng này chú?
Ông ta dứt khoát bảo đại sứ Thổ Phiên đóng cửa không tiếp khách và không đàm phán nữa.
Mãi cho đến khi Khánh Hâm Nghiêu dần quân chủ lực rời khỏi Tây Xuyên nửa tháng, Phùng tiên sinh mới để sứ giả Thổ Phiên đi tìm Tứ hoàng tử.
Lần này thái độ của sứ giả Thổ Phiên rất cứng rắn, yêu cầu đòi bằng được Xuyên Thục.
Lúc này, Khánh Hoài đã dần quân Thiết Lâm tiến vào Quan Trung, bảy mươi nghìn đại quân của Khánh Hâm Nghiêu cũng đã đến ranh giới Xuyên Thiểm.
Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, sức chiến đấu và tinh thần của binh lính Tây Xuyên đã được cải thiện đáng kể, chưa kể đến quân Thiết Lâm đáng gờm.
Một khi hai quân đội này hợp lực, Tứ hoàng tử sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, sau hai ngày đàm phán, thấy sứ giả Thổ Phiên vẫn không khuất phục, Tứ hoàng tử đã đồng ý với hiệp ước nhục nhã này, nhường toàn bộ vùng Xuyên Thục cho Thổ Phiên.
Hắn nghĩ rằng làm như vậy, Thổ Phiên sẽ gửi quân giúp hắn tấn cõng Tây Xuyên, buộc Khánh Hâm Nghiêu phải quay lại tiếp viện.
Kết quả là, Phùng tiên sinh không những không gửi quân, mà còn công bố hiệp ước nhục nhã này, phái nội gián ở Đạt Khang cồng khai việc Tứ hoàng tử giết cha, hành thích vua và để mất ngọc tỷ.
Dân chúng vốn đã vô cùng bất mãn với việc Tứ hoàng tử bãi bỏ chính sách mới, hai tin tức này lập tức khiến cả vùng biên giới Đại Khang náo động.
Sở vương ở phía nam vốn dĩ bất hòa với Tứ
hoàng tử, sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi cũng cố tình trấn áp các quyền quý ở địa bàn của sở vương.
Sau khi tin tức về việc soán ngôi được truyền đi, Sở vương lập tức ra tay. Với sự “ủng hộ” của một nhóm nhân vật có thế lực, ông ta tự xưng vua, hét lên rằng sẽ trả thù cho Trần Cát.
Lồ vương ở phía đông, Mần vương ở phía nam, Ngô vương thấy hóa ra có thể làm như thế cũng rối rít noi gương sở vương và tuyên bố rằng không chết không dừng với Tứ hoàng tử.
Sau đó, Tấn vương ở phía tây bắc, Tương vương ở phía tây nam, ngay cả Tân vương ở Quan Trung cũng không chịu kém cạnh, liên tiếp gia nhập hàng ngũ tự xưng vua.
Toàn bộ Đại Khang đã bị chia năm xẻ bảy trong vòng chưa đầy một tháng.
Lãnh thổ của Tứ hoàng tử bị thu hẹp lại thành phạm vi vài trăm dặm quanh kinh thành.
Kỳ lạ thay, trước cuộc tạo phản của các vị chư vương, Tứ hoàng tử đã thúc giục các gia đình quý tộc địa phương khác nhau ngăn chặn Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu, những gia dinh quý tộc cũng đã ba lần bảy lượt phản đối ý kiến này.
Nhưng sau khi chư vương tạo phản, Tân vương ở Quan Trung sợ rằng Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài sẽ đe dọa mình, đã gửi một tin nhắn cho cả hai, cấm họ vào Quan Trung.
Bất kế là từ Châu Thành hay từ Xuyên Thục đến
kinh thành, Quan Trung đều là nơi nhất định phải qua, sao Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có thế đồng ý chứ?
Vì vậy, ba bên bắt đầu đánh nhau theo cách không thể giải thích được này.
Sở dĩ Quan Trung được gọi là Quan Trung vì địa hình phức tạp được bao quanh bởi bốn đường đèo nguy hiếm dề phòng thủ và khó tấn công.
Khu vực ở giữa bốn con đèo nguy hiếm được gọi là Quan Trung.
Hiện tại, cả bốn con đèo nguy hiểm đều nằm dưới sự kiểm soát của Tân vương, quân Thiết Lâm và Khánh Hâm Nghiêu muốn chiếm được chúng là điều không dễ dàng.
Hai bên rơi vào thế bế tắc.
“Sao Đại Khang lại rơi vào tình trạng hổn loạn như vậy?”
Đường Tiểu Bắc đặt bức thư xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kim Phi cũng cau mày thật chặt.
Khi họ ở trên đảo, y đã cố gắng tưởng tượng tình huống theo cách tồi tệ nhất có thể, nhưng y không bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vài tháng, Đại Khang (Tã bị chia năm xẻ bảy, rơi vào tình thế chư hầu hỗn chiến.
Đại Cường liếc nhìn Kim Phi, thấp giọng nói: “Tiên sinh, quanh xưởng đóng tàu khả năng vần còn có gián điệp của giới quý tộc. Vì lý do an toàn, e rằng
không thể tổ chức tiệc chiêu đãi cho ngài được…”
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, Kim Phi đã cắt ngang: “Đã lúc này rồi, còn phải tổ chức tiệc chiêu đãi làm gì? à, Hồng Đào Bình có biết ta đã trở về không?”
Sau khi gửi thư cho cửu cồng chúa, y đã chỉ thị cho Thiết Chùy gửi tin nhắn cho Đại Cường, yêu cầu Hồng Đào Bình tạo ra một con thuyền tốc hành.
Theo kế hoạch, sau khi trở về, y dự định trước tiên đến xưởng đóng tàu, dùng thiết bị mang về chế tạo một chiếc thuyền tốc hành chạy bằng hơi nước đơn giản đế nhanh chóng trở về Kim Xuyên.
Tuy nhiên, sau khi đọc lá thư của cửu công chúa, y đã từ bỏ ý định đó.
Trước đây trên Trường Giang chỉ có thủy tặc, nhưng giờ đây, khi Đại Khang rơi vào cuộc chiến hồn loạn giữa các chư vương, giới quý tộc ven sông đã lập chốt kiểm soát, tống tiền thương nhân qua lại.
Tiêu cục Trấn Viễn là mục tiêu của các quý tộc, một khi bị phát hiện, cũng không đơn giản như bị tống tiền, mà là sẽ bị cướp luồn.
Bây giờ thương hội Kim Xuyên đã rút toàn bộ hoạt động kinh doanh tại Giang Nam.
Nếu Kim Phi yêu cầu những món dồ nhỏ, cửu công chúa còn có thể tìm cách đưa chúng lên một con tàu chở hàng thông thường và gửi lén đến Đông Hải. Nhưng Kim Phi muốn để Mãn Thương đưa trang bị, điều này là không thế.
Ngay cả khi chuyển giao thành công, tiếng ồn của thuyền hơi nước cũng quá lớn và không thể giữ bí mật với giới quý tộc.
Một khi giới quý tộc biết được y còn sống, rất có thể sẽ lập tức chấm dứt nội chiến, hợp lực đối phó y.
Mặc dù nghĩ như vậy hơi tự cao, nhưng Kim Phi cũng không dám mạo hiểm.
Lần trước gặp tập kích giữ lại được cái mạng đã coi là may mắn. Y không thể lúc nào cũng trông cậy vào may mắn được?
Vì vậy Kim Phi từ bỏ ý định trước đó, quyết định không quay lại xưởng đóng tàu.
“Tiên sinh, không dám nói dối, sau tai nạn của ngài, ta không dám tin Hồng Đào Bình nữa, cho nên… Đó là lý do tại sao ta khồng nói với hắn rằng ngài đã trở lại.”
Đại Cường nói: “Ngoại trừ những huynh đệ đi cùng ta trên thuyền, chỉ có phó dại đội trưởng biết ngài đã trở lại, ta cũng chưa nói gì với những huynh đệ khác.”
“Ngươi làm rất đúng!”
Kim Phi vỗ bả vai Đại Cường, khẳng định cách làm của anh ta là đúng.
Lúc này, y không thể quan tâm Hồng Đào Bình sẽ nghĩ gì. Y chỉ muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt, trở về với gia đình.
“Tiên sinh xin đừng trách ta tự ý quyết định.” Đại
Cường cười thật thà.
“Ngươi tìm cách sắp xếp thuyền cho ta, ta muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt.”
“Đã sắp xếp xong, nhà họ Địch gần đây có hai chiếc thuyền đi Du Châu, ta đã sắp xếp xong xuôi, tiên sinh có thế ngồi thuyền của bọn họ trở về.”
Đại Cường nói: “Chỉ là đành phải để tiên sinh và phu nhân chịu thiệt giả trở thành người làm, ở trong nhà kho.”
“Chỉ cần ta có thể trở về, không có gì là phải chịu thiệt cả.”
Kim Phi lắc đầu nói: “Nhà họ Địch nào vậy, có đáng tin khồng?”
“Cái này thì phải hỏi Tiểu Bắc phu nhân.”
Đại Cường cười nói.
Kim Phi nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Bắc.
“Lúc đầu không ít quyền quýtẩy chay thương hội của chúng ta, vì vậy ta đã sắp xếp cho vài người ăn mặc như những thương nhân khác và kéo hàng hóa của chúng ta đi bán, giá rẻ hơn một chút so với thương hội.
Vì vậy, một số quyền quý ghét chúng ta sẽ tìm đến họ để mua đồ, đó cũng là một cách để bán hàng hóa.”
Đường Tiểu Bắc mỉm cười nói: “Nhà họ Địch là một trong số đó, chưởng quầy tên là Địch An, chung một nhóm với Chung Linh Nhi… là người đi đường hơi
cà nhắc, chàng còn nhớ không?1
“Hóa ra là hắn!” Kim Phi nhớ ra rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK