Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngồi vài ngày ở trên thuyền, đã sớm nghỉ ngơi khỏe rồi."

Kim Phi xua tay nói: "Để mấy người Tiểu Bắc đi xem phòng là được rồi, ngươi dẫn ta đi xem xưởng đóng thuyền mới trước đi!"

Lời này vừa đúng ý Hồng Đào Bình, anh ta xoa tay làm động tác mời: "Tiên sinh đi bên này!"

Nói xong, anh ta đi chậm dẫn đường ở phía trước.

"Nhuận Nương, muội dọn dẹp phòng một chút, ta và tướng công đi xem."

Đường Tiểu Bắc vỗ vỗ Nhuận Nương, bước nhanh đuổi theo Kim Phi.

Thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán ngày nay đều đã hình thành quy mô, lượng nhập vào xuất ra hàng hóa mỗi ngày vô cùng lớn, nhưng Trấn Viễn số 2 gần đây luôn bận bịu vận chuyển lương thực, không để ý tới vận chuyển vật tư cho thương hội Kim Xuyên.

Đường Tiểu Bắc cũng sốt ruột, nhưng cô ấy cũng biết tầm quan trọng của lương thực, nên vẫn không nhắc đến vấn đề này.

Xưởng đóng thuyền mới có nghĩa là thuyền mới, thuyền mới có nghĩa là khả năng vận chuyển mới.

Đường Tiểu Bắc cố ý theo đến Đông Hải, ngoài muốn cùng Kim Phi ra, cũng muốn đến xem tiến độ của xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền mới cách xưởng đóng thuyền cũ không xa, đi chưa tới mười phút đã đến rồi.

“Tiên sinh, đến rồi ạ!”

Hồng Đào Bình chỉ vào xưởng đóng thuyền lớn trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy tự hào.

Xưởng đóng thuyền và thuyền lớn bên trong đều là công trình mà anh ta hài lòng, gặp người đã muốn khoe khoang.

Đáng tiếc người tài giỏi bên cạnh anh ta biết cách chế tạo thuyền quá ít, trong lòng Hồng Đào Bình, ngày đó xưởng đóng thuyền mới kết thúc, Hồng Đào Bình muốn viết thư cho Kim Phi, mời y đến tham quan.

Nhưng biết Kim Phi lúc đó đang đánh trận ở Hi Châu, Hồng Đào Bình đã kìm nén ý định này.

Khoảng thời gian trước biết được Kim Phi trở về từ Hi Châu, Hồng Đào Bình vội vàng viết thư cho Kim Phi, kết quả lá thư đó bây giờ còn đang trên đường, Kim Phi đã tới rồi.

“To quá đi mất!”

Đường Tiểu Bắc thấy xưởng đóng thuyền, trong mắt tràn đầy dao động.

Xưởng đóng thuyền ước chừng cao mười mấy trượng, dài rộng càng đạt tới hơn một trăm trượng, thoạt nhìn vô cùng lớn.

Trên đất trống ở giữa xưởng đóng thuyền, một chiếc thuyền to lớn đã xây xong phần cơ bản, công nhân làm việc ở trên thuyền xem ra vô cùng khéo léo.

Trịnh Trì Viễn phía sau cũng chấn động giống như Đường Tiểu Bắc.

Mặc dù anh ta đến xưởng đóng thuyền mấy ngày rồi, nhưng bên ngoài xưởng đóng thuyền khắp nơi đều là nhân viên hộ tống canh gác, Trịnh Trì Viễn nói bóng gió với Hồng Đào Bình muốn vào xem một chút, kết quả Hồng Đào Bình không trả lời, Trịnh Trì Viễn biết điều cũng không hỏi lại.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta vào xưởng đóng thuyền.

Đối với Trịnh Trì Viễn quanh năm tiếp xúc với thuyền mà nói, sức thu hút của chiếc thuyền này mang đến còn lớn hơn của Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc nghĩ là thuyền lớn như vậy có thể vận chuyển bao nhiêu hàng hóa, mà ánh mắt của Trịnh Trì Viễn lại bị mắc ở hai đại bác trên boong thuyền ở đầu thuyền thu hút rồi.

Mặc dù anh ta không biết hai đại bác này dùng để làm gì, nhưng thông qua hình dáng dữ tợn, Trịnh Trì Viễn đã có thể cảm nhận được cảm giác áp bức của đại bác mang lại.

Ở bên cạnh đại bác, lại là cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Mặt ngoài thân tàu còn dát tấm thép rất nặng, cho dù hỏa công lọt vào và tay bắn tỉa cung nỏ hạng nặng cũng không sợ.

Trừ cái đó ra, trên boong thuyền sau thuyền lớn, còn thẳng đứng một cái ống khói vừa cao vừa thô, Trịnh Trì Viễn không cần hỏi cũng biết, chiếc thuyền này chắc chắn cũng trang bị máy hơi nước, hơn nữa thông qua phán đoán đường kính ống khói, máy hơi nước mà chiếc thuyền này trang bị, e rằng phải lớn hơn rất nhiều so với Trấn Viễn số 2.

Sự chú ý của Đường Tiểu Bắc và Trịnh Trì Viễn đều ở trên thuyền lớn, nhưng Kim Phi chỉ nhìn lướt qua thuyền lớn, thì ánh mắt nhìn về nơi khác của xưởng đóng thuyền.

Đầu tiên là kết cấu của xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền mới ước chừng cao vài chục trượng, mặc dù có rất nhiều độ cao của cổ miếu Phật tháp đều cao hơn xưởng đóng thuyền, không tính là kiến trúc cao nhất Đại Khang, nhưng độ khó làm ra lại vô cùng lớn.

Vì diện tích xưởng đóng thuyền quá lớn, hơn nữa để chừa lại không gian đủ để chế tạo thuyền, yêu cầu ở giữa xưởng đóng thuyền phải trống trải.

Đối với kỹ thuật kiến trúc Đại Khang trước mà nói, căn bản làm không được.

Cũng nhờ Kim Phi làm ra bê tông, còn có thiết kế kết cấu nỗ lực học tập hiện đại, mới có xưởng đóng thuyền mới này.

Ở hai bên thuyền lớn, có hai đường ray sắt, một ròng rọc kéo tay lớn đứng ở cuối cùng đường ray.

"Ròng rọc kéo tay mới dùng tốt không?" Kim Phi hỏi.

Xưởng đóng thuyền và ròng rọc kéo tay đều là Kim Phi đặt biệt thiết kế, nhưng y chỉ gửi bản vẽ thi công tới, quá trình thi công lại không tham gia.

Xem ra trước mắt, cấu hình bộ phận chính của xưởng đóng thuyền hẳn là vấn đề không lớn, nhưng ròng rọc kéo tay có dùng tốt không, Kim Phi lại không biết.

"Dùng tốt, dùng rất tốt!" Hồng Đào Bình phấn khích trả lời: "Không có ròng rọc kéo tay này, cho dù có thể làm ra thuyền lớn như vậy, cũng tuyệt đối không thể làm nhanh như vậy, thời hạn công trình ít nhất phải hơn bảy tám tháng, thậm chí hơn một năm."

Trước đây xưởng đóng thuyền chế tạo thuyền, boong thuyền nặng trĩu chỉ có thể dùng sức người nhấc lên, sau đó lại dùng lắp đặt giá đơn giản, có khi chỉ là lắp đặt một khối boong thuyền đã phải bận rộn hơn nửa tháng.

Nhưng từ khi có ròng rọc kéo tay, công việc này đột nhiên trở nên đơn giản, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất nửa ngày đã kết thúc.

"Dùng tốt là được!" Kim Phi gật đầu, hỏi: "Tiến độ của chiếc thuyền này như thế nào, lúc nào có thể xuống nước?"

"Cấu hình bộ phận chính đã xây xong, mấy ngày trước cũng lắp đặt máy hơi nước vào rồi, mấy ngày nay đang vận hành thử, vận hành thử xong hẳn là đã có thể xuống nước." Hồng Đào Bình hỏi: "Tiên sinh, chiếc thuyền này tên là gì? Thợ mộc bên kia hỏi ta rồi."

Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều quét tên ở thân thuyền, bây giờ cấu hình bộ phận chính của thuyền lớn đã xong, thợ mộc muốn chuẩn bị quét tên, đã hỏi Hồng Đào Bình.

Hồng Đào Bình nào dám tự ý đặt tên? Vốn dĩ định viết thư hỏi Kim Phi, bây giờ Kim Phi tới rồi, đúng lúc hỏi một chút.

Đặt tên luôn là việc Kim Phi nhức đầu nhất, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồng công tử, chiếc thuyền này là ngươi chủ trì xây dựng, do ngươi nghĩ một cái tên đi!"

"Ta có thể sao?" Hồng Đào Bình hỏi có chút vừa mừng vừa lo sợ.

Mặc dù chiếc thuyền này không phải là chiếc thuyền máy hơi nước đầu tiên của Đại Khang, nhưng cho dù là hình thể hay là tính năng của các phương diện, chiếc thuyền này đều mạnh hơn rất nhiều so với Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, tuyệt đối có thể lưu lại một dấu ấn đậm nét trong lịch sử phát triển thuyền của Đại Khang.

Nếu như nói Thiết Thế Hâm và Ngụy Đại Đồng muốn lưu danh sử sách, vậy thì thứ Hồng Đào Bình theo đuổi chính là lưu tên mình trong lịch sử chế tạo thuyền.

"Đương nhiên là có thể," Kim Phi nói: "Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều là tên ta đặt, bây giờ nên tới phiên ngươi rồi!"

"Đa tạ tiên sinh!" Hồng Đào Bình hành lễ về phía Kim Phi một cách xúc động, sau đó cắn đầu ngón tay suy nghĩ hồi lâu, trả lời: "Tiên sinh, chiếc thuyền này sẽ gọi là Trấn Viễn số 3!"

Đường Tiểu Bắc nghe xong, không khỏi liếc mắt.

Cô ấy còn tưởng rằng Hồng Đào Bình sẽ đặt một cái tên nổi bật cho chiếc thuyền này, kết quả khiến cô ấy vô cùng thất vọng.

Xem ra Hồng Đào Bình cũng gặp khó khăn trong việc đặt tên.

Có điều Kim Phi đã đồng ý để Hồng Đào Bình đặt tên, Đường Tiểu Bắc cũng không tiện phản đối trước mọi người.

"Tiên sinh, ta thấy tên Trấn Viễn này rất hay, nếu như có thể, ta muốn chế tạo ra một đội thuyền, từ Trấn Viễn số 2 nối tiếp thêm!"

Hồng Đào Bình gãi đầu giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK