Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này y vốn định ở lại đập Đô Giang một thời gian, đợi cho nổ tung núi Ngọc Lũy mới trở về, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, Kim Phi chỉ có thể đẩy nhanh lịch trình.

Hai người dẫn đội quân trèo lên đỉnh núi Ngọc Lũy, Kim Phi đưa kính viễn vọng lên nhìn.

Năm đó cha con Lý Băng xây dựng đập Đô Giang, kể từ khi thành lập dự án, đi hỏi thăm người dân địa phương cho đến khi hoàn thành công trình chính, tốn hết tám năm.

Hơn nữa sau khi công trình hoàn thành, còn phải tu sửa.

Ví dụ như nên đào thêm một con kênh nhỏ ở đây, hay là con kênh này cần rộng hơn sâu hơn các kiểu.

Trước sau cộng lại, toàn bộ dự án đập Đô Giang, tổng cộng tốn hai mươi năm của hai cha con.

Mà ở đời trước Kim Phi từng đến tham quan đập Đô Giang, có khinh khí cầu và kính viễn vọng, chỉ mất mấy ngày đã hoàn thành chuyến tham quan và thiết kế.

Năm đó số người dân mà cha con Lý Băng huy động được khá ít, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại áp dụng biện pháp làm công đổi lương thực, số người dân họ huy động được nhiều hơn của cha con Lý Băng không biết bao nhiêu lần.

Dưới tình hình này, tốc độ xây dựng cũng nhanh hơn cha con Lý Băng rất nhiều, cũng khoa học hơn hẳn.

Thế nên Cửu công chúa hy vọng Kim Phi có thể cho nổ tung núi Ngọc Lũy trước khi mùa mưa của mùa hè năm nay.

"Nhìn chung thì không có vấn đề gì, tiếp tục xây dựng với tiến độ như hiện tại là được, đến khi đào xong cửa cống, có lẽ ta đã xử lý xong chuyện trong nhà rồi, đến lúc đó ta sẽ tới nữa."

Kim Phi đặt kính viễn vọng xuống, hài lòng gật đầu.

Khi xuống núi Ngọc Lũy thì trời đã tối.

Sau khi thống nhất với Ngụy Đại Đồng về thời gian khởi hành vào buổi sáng ngày mai, Kim Phi ăn cơm xong đã đi ngủ.

Có thể vì lo lắng cho Cửu công chúa, Kim Phi ngủ không ngon lắm, cứ nằm mơ suốt.

Lúc thì nằm mơ thấy Cửu công chúa trở về, lúc lại nằm mơ thấy cô ấy gặp phải nguy hiểm ở kinh thành.

Khó khăn lắm mới ngủ được, lại nghe thấy Đại Lưu đang kêu mình.

"Phải lên đường rồi sao?" Kim Phi hỏi.

"Bây giờ mới canh ba giờ Dần, còn lâu lắm trời mới sáng." Đại Lưu đáp: "Là Khánh đại nhân đến."

"Khánh đại nhân?" Kim Phi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi mơ màng: "Khánh đại nhân nào?"

Khánh đại nhân mà y biết là Khánh Hâm Nghiêu.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu ở thành Tây Xuyên, không thể nào hơn nửa đêm lại đến đập Đô Giang tìm y.

Y vừa mới nghĩ thoáng qua như thế, đã nghe thấy Đại Lưu nói: "Khánh đại nhân là Khánh Hâm Nghiêu."

"Là anh ta thật à?"

Chân mày Kim Phi hơi nhíu lại.

Khánh Hâm Nghiêu tới đây giờ này, lời giải thích duy nhất là hôm qua Khánh Mộ Lam đã báo tin cho anh ta, Khánh Hâm Nghiêu cũng biết y biết chuyện của Cửu công chúa rồi.

"Mời anh ta vào đi."

Kim Phi xoa mặt, bắt đầu mặc quần áo.

Khi y đi ra từ phòng ngủ, Khánh Hâm Nghiêu đã ngồi chờ trước sa bàn.

Đúng như Kim Phi dự đoán, Khánh Hâm Nghiêu trông vô cùng mệt mỏi, rõ ràng đã đi suốt đêm để đến đây.

Thấy Kim Phi, anh ta chắp tay nói: "Tới thăm lúc đêm khuya, đã quấy rầy mộng đẹp của tiên sinh, mong tiên sinh đừng trách ta."

"Khánh đại nhân, ngài có tin tức của Vũ Dương chưa?" Kim Phi hỏi.

Trừ việc này ra, Kim Phi không nghĩ Khánh Hâm Nghiêu có thể vì chuyện gì khác mà đi suốt đêm tới đây.

"Quả nhiên không giấu được tiên sinh."


Khánh Hâm Nghiêu nói: "Đầu năm ở kinh thành thật sự có tin tức của Vũ Dương, ta sợ Mộ Lam lo lắng nên chưa nói với muội ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK