Lúc Trịnh Trì Viễn dẫn binh lính thủy quân chạy tới vị trí vụ nổ, đại bộ đội của nhân viên hộ tống và thủy quân đã chạy tới rồi.
Nhân viên hộ tống phong tỏa các giao lộ xung quanh, thủy quân thì giúp quân y cứu chữa cho người bị thương.
"Tiểu đoàn trưởng của các ngươi đâu?"
Trịnh Trì Viễn kéo một người đội trưởng của nhân viên hộ tống hỏi.
Đội trưởng chào kiểu quân đội với Trịnh Trì Viễn trước, sau đó hơi do dự mà chỉ vào bên cạnh.
Trịnh Trì Viễn nhìn theo ngón tay anh ta thì thấy một nhân viên hộ tống người đầy bụi đất, ngồi trên ghế xếp nhỏ cách đó không xa.
Nhìn kỹ một chút, là Đại Cường chứ ai?
Thật ra thì vừa rồi anh ta có thấy người này, chỉ không nhận ra đây là Đại Cường.
Không phải vì lúc này Đại Cường người đầy bụi đất, mà vì khí chất.
Khí chất mặc dù không sờ được, nhưng thực sự tồn tại.
Từ khi Đại Cường làm sĩ quan thì trở nên tự tin hẳn lên, đặc biệt là sau khi đến Đông Hải một mình chủ trì công việc, càng ngày càng bình tĩnh và giàu kinh nghiệm.
Thường ngày khi anh ta đi bộ tuy không đến mức oai hùng nhưng cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Có một lần khi đang cưỡi ngựa đi đường anh ta không thấy rõ đường, té trật khớp cánh tay và vỡ một mảng lớn sau lưng.
Lúc Trịnh Trì Viễn thấy anh ta là khi quân y đang khử trùng nối xương cho anh ta, khi rượu cồn đổ lên vết thương, Trịnh Trì Viễn cũng không khỏi cảm thấy đau, nhưng Đại Cường từ đầu tới cuối không hề nhíu mày, vẫn chuyện trò vui vẻ với Trịnh Trì Viễn.
Từ sau chuyện này, Trịnh Trì Viễn đã biết Đại Cường là một người đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng người nhân viên hộ tống lúc này lại cúi người gù lưng, hai mắt vô thần, vẻ mặt nhìn như đưa đám, Trịnh Trì Viễn quả thực không dám cho rằng anh ta là Đại Cường.
Trịnh Trì Viễn đi tới ngồi xuống, hỏi: "Đại Cường, chuyện gì vậy, sao lại nổ?"
Nhưng Đại Cường tựa như không nghe thấy, hai mắt vẫn vô thần, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao có thể có gói thuốc nổ? Tại sao bọn họ có thể có gói thuốc nổ?"
Bởi vì Đại Cường chỉ thấp giọng lẩm bẩm, Trịnh Trì Viễn nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ gói thuốc nổ.
Anh ta vừa mới tới chưa được bao lâu, chưa kịp nhìn kỹ, cũng chưa suy nghĩ đến việc này, bây giờ nghe Đại Cường nói vậy, nhìn kỹ lại xung quanh mới phát hiện, vụ nổ lần này chắc là do gói thuốc nổ gây ra, những vật khác không có uy lực lớn như vậy.
Trịnh Trì Viễn thấy Đại Cường hơi lơ mơ, bèn đứng dậy tìm tiểu đoàn phó: "Gói thuốc nổ của các ngươi không để trong nhà kho của doanh trại nhân viên hộ tống, để ở chỗ này làm gì?"
Việc quản lý gói thuốc nổ quả thực rất nghiêm ngặt, trường hợp đánh mất cũng cực kì ít thấy, anh ta và Khánh Mộ Lam đều nghĩ rằng đây là nơi để nhân viên hộ tống bí mật cất giữ gói thuốc nổ, bởi vì cất giữ không cẩn thận mới xảy ra tình huống bắt lửa phát nổ.
Kết quả là tiểu đoàn phó lại lắc đầu nói: "Gói thuốc nổ không phải của chúng ta, là của gián điệp!"
"Của gián điệp?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Gián điệp không phải bị bắt rồi sao?"
"Theo lời khai của tên gián điệp bị bắt, hắn còn có một tên đồng bọn, Hách tổ trưởng của đội Chung Minh sẽ tới tìm tiểu đoàn trưởng và cùng nhau truy bắt..."
Tiểu đoàn phó nhanh chóng giải thích một lượt.
Đang nói thì tổ phó đội Chung Minh cũng tới để bổ sung về quá trình tra hỏi tử sĩ.
"Tổ trưởng của bọn ta và tiểu đoàn trưởng của các ngươi rõ ràng đã rơi vào bẫy của người khác rồi, " Tổ phó đội Chung Minh nói: "Chỉ là trước mắt vẫn chưa biết, cái bẫy này là kế liên hoàn hay là sau khi đồng bọn của tử sĩ phát hiện không ổn, tạm thời bố trí, nếu như là kế liên hoàn thì quá đáng sợ!"
Trịnh Trì Viễn nghe xong cũng im lặng.
Có vài tử sĩ không chỉ thân thủ tốt mà còn cực kì xảo trá.
Có thể được chọn tới trấn Ngư Khê ẩn nấp làm gián điệp thì phải là người xuất sắc trong nhóm đó.
Buổi sáng tử sĩ bị bắt gây ra động tĩnh lớn như vậy, đồng bọn của hắn nhất định sẽ nhận được tin tức.
Mặc dù cấp dưới của tiểu đội ám sát không biết tin tức của cấp trên, nhưng trấn Ngư Khê lớn như vậy, đồng bọn để đề phòng bất trắc, rất có thể đã đổi chỗ.
Trước khi đổi chỗ sắp xếp một ít mai phục cũng hợp tình hợp lý.
Nếu là như vậy, hy vọng bắt được đồng bọn của tử sĩ rất mong manh.
Nếu như là một tình huống khác: đây là kế liên hoàn kẻ địch thiết kế từ trước, vậy thì càng nguy hiểm hơn.
Điều này chứng tỏ đối phương đã sớm dự liệu được tử sĩ không thể xử lý được Cục tình báo, thế nên cố ý để tử sĩ thấy hắn ở nơi nào, thậm chí có thể việc tử sĩ này bị bắt, cũng là một bước trong kế hoạch.
Bởi vì việc số hiệu Kim Xuyên trở về cảng không hề được giữ bí mật, rất nhiều người dân trấn Ngư Khê đã nhìn thấy.
Lý do tử sĩ không biết, là vì đồng bọn của hắn buổi sáng đột nhiên ném một tờ giấy qua tường viện, bảo tử sĩ cẩn thận kiểm tra nỏ lại lần nữa, chờ ở nhà họ Thẩm, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào.
Vì vậy hôm nay tử sĩ vẫn chưa đi ra ngoài, nghiêm chỉnh chờ ở nhà họ Thẩm, kết quả là không thấy nhiệm vụ đâu, mà lại thấy Thẩm Tú Tú về nhà.
Lý do tử sĩ lựa chọn nhà họ Thẩm làm hang ổ, nguyên nhân lớn nhất chính là nhà họ Thẩm là tòa nhà duy nhất ở trấn Ngư Khê không có người ở.
Hơn nữa đội tuần tra đều biết tình hình nhà họ Thẩm, sẽ không tới nhà họ Thẩm kiểm tra.
Đây chính là một kiểu bóng tối dưới chân đèn.
Nếu như không phải do cấp trên chỉ thị cho anh ta như vậy, tử sĩ nhất định đã biết số hiệu Kim Xuyên trở lại rồi, cũng biết Thẩm Tú Tú sẽ trở lại, cũng sẽ không bị bắt.
Lý do tử sĩ khai ra dễ dàng như vậy, ngoài thủ đoạn của Cục tình báo, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.
"Ngươi nói như vậy, Cục tình báo, đội Chung Minh các ngươi, và tất cả hành động của tiểu đoàn trưởng bọn ta, đều nằm trong dự liệu của kẻ địch rồi?" Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống hỏi.
Đúng vậy," Tổ phó đội Chung Minh nói: "Tên tử sĩ chúng ta bắt được buổi sáng đó, cũng chỉ là do bọn họ vứt đi để dẫn dụ chúng ta vào bẫy thôi!"
"Lòng dạ bọn chúng cũng độc ác quá rồi?" Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống cau mày.
Tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc không bỏ rơi không bỏ cuộc, cho dù chiến tranh lớn hay nhỏ, gần như đến hiện tại vẫn chưa từng xảy ra hành vi vứt bỏ chiến hữu.
Còn loại hành vi lấy đồng bọn làm mồi nhử thế này chưa từng xảy ra dù chỉ một lần.
Cho dù là Cửu công chúa muốn dụ kẻ địch ra, cũng dùng chính mình làm mồi câu, mà không dùng những người khác.
Thế nên tiểu đoàn phó không thể chấp nhận cách làm của tiểu đội ám sát.
"Không được lấy tiêu chuẩn của chúng ta để dự đoán kẻ địch, đặc biệt là kiểu kẻ địch hoàn toàn không có giới hạn như tiểu đội ám sát!"
Tổ phó đội Chung Minh nói: "Để đạt được mục đích, bọn họ sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào!"
"Đúng vậy, những gã mưu sĩ được quyền quý đào tạo kia, mỗi kẻ đều là hạng người có lòng dạ ác độc!" Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống quay đầu nhìn Đại Cường, bất lực nói: "Tiểu đoàn trưởng của bọn ta lần này chắc là bị đả kích quá lớn rồi, Trịnh tướng quân, ngài quyết định đi?"
Tổ phó đội Chung Minh cũng nhìn theo.
Thân là người phụ trách thủy quân, sau khi Kim Phi dẫn đám người Tả Phi Phi trở về, Trịnh Trì Viễn vốn chính là người lãnh đạo cấp bậc cao nhất ở trấn Ngư Khê.
Nhưng tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh mới là thân tín của Kim Phi, thế nên dưới tình huống bình thường, Trịnh Trì Viễn chỉ để ý đến thủy quân của mình, gần như chưa từng hỏi thăm công việc của nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.
Nhưng bây giờ Đại Cường cứ như bị mất hồn, Hách tổ trưởng của đội Chung Minh cũng bị đá đập trúng, bây giờ vẫn đang hôn mê, kinh nghiệm và trình độ của tiểu đoàn phó và tổ phó lại không đủ, tạm thời người có thể đảm nhận vị trí chỉ huy cũng chỉ có một mình Trịnh Trì Viễn.