Sau khi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đi, Kim Phi cũng đi ra ngoài.
Nhưng y không ra khỏi cửa, mà leo lên tháp canh trong sân, nhìn về phía Bắc, trong lòng có cảm xúc phức tạp.
Mặc dù không tiếp xúc với Phạm tướng quân nhiều, nhưng y khâm phục đối phương tận sâu trong lòng.
Phạm tướng quân xuất thân giàu sang, vốn có thể sống cuộc sống xa hoa trong nhung lụa, nhưng ông ấy lại lựa chọn bỏ bút cầm đao, dẫn quân Phạm Gia bảo vệ thành Vị Châu.
Kim Phi đã từng đến thành Vị châu, biết hoàn cảnh bên đó như thế nào.
Vị Châu nằm ở biên cương phía Bắc, vào tháng tám tuyết đã bắt đầu rơi cả ngày, trong một năm ít nhất có bốn năm tháng cũng lạnh đến mức đóng băng, hơn một nửa thời gian của mấy tháng còn lại cũng có gió cát thổi vào mặt.
Chưa bàn đến khí hậu khắc nghiệt, Vị Châu là một tòa thành quân sự, căn bản không có bất cứ trò gì để giải trí.
Phạm tướng quân mặc dù là người cao quý nhất trong quân Trấn Tây, nhưng luôn cùng ăn cùng ở với binh lính, trừ lúc chiêu đãi khách, bình
thường gần như không hề ăn riêng.
Thậm chí ngay cả người nhà cũng không dẫn theo.
Có thể nói, nếu như không có Phạm tướng quân, nếu như không có quân Phạm Gia, Đại Khang không đợi kịp Kim Phi tới đã bị chia cắt rồi.
Kim Phi tự nghĩ, nếu như y là Phạm tướng quân, y không thể làm được đến mức này.
Kim Phi không quen biết Phạm tướng quân, cũng không có tình cảm gì, nhưng vừa nghĩ đến mấy chục ngàn binh lính vất vả trấn giữ biên cương bị kẻ địch nhẫn tâm tàn sát, vừa nghĩ tới Phạm tướng quân đầu lìa khỏi xác, đầu còn bị địch lấy làm chén rượu, Kim Phi không ngăn nổi cơn giận!
Việc này không liên quan đến tình cảm cá nhân, mà vì y là con cháu của Viêm Hoàng!
Kim Phi quả thực không ngờ Tấn vương sẽ làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy!
Cho dù ở thời nào, kẻ tiếp tay cho giặc luôn đáng hận.
Cửu công chúa hói hận vì ban đầu không giết chết Tấn vương, chẳng lẽ Kim Phi lại không?
Nghĩ đến việc bản thân là kẻ ra lệnh để cho Tấn vương trở lại đất Tấn, Kim Phi chỉ hận không thể tự tát mình hai cái!
Nếu như lúc ấy y giết chết Tấn vương, Phạm tướng quân đã không chết!
Mấy chục ngàn quân Phạm Gia cũng đã không chết!
Mấy chục ngàn người đó!
Hơn nữa còn là tướng sĩ đã vất vả trấn giữ biên cương mười mấy năm!
Kim Phi mặc dù không biết bọn họ, nhưng không có nghĩa là Kim Phi không khâm phục bọn họ!
Cửu công chúa đứng ở dưới tháp canh, mím môi quan sát một lúc rồi ra hiệu cho Châu Nhi đến phòng bếp lấy một vò rượu.
Không để cho những người khác đi theo, Cửu công chúa tự mình ôm lấy vò rượu, cầm theo một chiếc bát sứ, leo lên tháp canh.
Cô đặt chiếc bát sứ lên trên đổng mũi tên rồi rót một bát rượu cho Kim Phi.
Mãi cho đến lúc này, cửu công chúa mới nhìn thấy, trong đôi mắt của Kim Phi đầy nước mắt!
Cửu công chúa lập tức trở nên luống cuống.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Kim Phi rơi lệ.
“Phu quân…”
Cửu công chúa đau nhói trong lòng, cấn
thận giúp Kim Phi lau sạch nước mắt.
“Vũ Dương, chúng ta sai rồi!”
Kim Phi nghẹn ngào nói: “Chúng ta đêu nhìn lầm Tấn vương rồi! Là chúng ta hại chết Phạm tướng quân, hại chết sáu chục nghìn quân Phạm Gia!”
Nói xong, y đấm vào đống mũi tên.
Một đấm này tràn đầy phẫn nộ, đến mức gãy cả mũi tên.
“Không, là ta sai rồi, ta nhìn lầm vương thúc!”
Cửu công chúa vội vàng kéo nắm đấm của Kim Phi vào trong lồng ngực, lắc đầu nói: “Ta rõ ràng đã nhìn thấu Trần Vĩnh Trạch là kẻ lòng lang dạ sói, lại không giết ông ta, là ta sai, không liên quan đến phu quân!”
“Sai chính là sai!”
Kim Phi cười khố rồi lắc đầu, bưng chén rượu trước mặt lên, hai tay nâng nó lên đổ xuống đất.
Sau đó cất giọng hát lớn về phía Bắc:
Khói bổc lên cao, trong về phương bắc xa xăm!
Rồng uốn khúc, ngựa hí vang, kiếm khí như sương!
Tấm lòng chảy cuồn cuộn tựa như nước
sông Hoàng Hà.
Hai mươi năm, tung hoành ngang dọc.
Ai có thế chống lại!”
Bên dưới có một nhóm nhân viên hộ tổng đang tuần tra tình cờ đi ngang qua, tò mò ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kim Phi hát đấy.
Cửu công chúa cũng hơi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, Kim Phi đang hát cho Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.
Cô ấy lại mím môi rồi rót tiếp một chén rượu.
Kim Phi không đến bưng chén rượu lên, mà tiếp tục hát:
“Hận thù càng sâu, chiến tranh càng kéo dài.
Bao nhiêu thuộc hạ trung thành chôn xác xứ người!
Chết trăm lần cho đất nước thì có tiếc chi,
Nén tiếng than thở, không nói một lời, máu và nước mắt đọng đầy!”
Nghe thấy câu này, nhân viên hộ tống bên dưới không kìm được mà dừng bước.
Bọn họ cũng từng đi lính, đều đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu chết thảm dưới đao kẻ địch.
Lúc này tất cả đêu đang nhớ lại cuộc sống chinh chiến sa trường lúc đầu!
Họ cũng nhớ tới những người đã từng ăn cơm chung trước kia, những người chiến hữu cuối cùng đã vĩnh viễn chôn xác nơi đất khách quê người!
Không ít nhân viên hộ tống cũng nâng tay áo lên lau nước mắt.
Trần Văn Viễn đỡ Triệu Nhạc đi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng hát, hai người dừng bước cùng một lúc.
Triệu Nhạc không kìm được mà nhớ đến Phạm tướng quân, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại chảy ra lần nữa.
“Mau đi gọi Thanh Diên cô nương!”
Trần Văn Viễn vừa bảo trợ thủ đi gọi Thanh Diên, vừa móc một cây bút chì và quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, ghi lại lời bài hát.
Thật ra không cần Trần Văn Viễn đi gọi, Thanh Diên sống ở tiền viện nhà Kim Phi, lúc này đã đứng trong sân rồi.
Lúc này trong lòng Kim Phi chỉ có sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, không để ý trên đường đang có càng ngày càng nhiều người dân đến, y dùng cách hát gần như là hét để tiếp tục hát:
“Vó ngựa đi phía Nam người nhìn về phía
Bắc!
Người trông về phía Bắc, cỏ vốn xanh rờn nay chỉ còn cát vàng tung bay!
Ta nguyện bảo vệ bờ cõi biên cương này!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, đế cho bốn phương khiếp sợ!”
Cửu công chúa nghe đến khúc này, chợt ngẩng đầu lên!
Cô ấy nhìn dáng vẻ hò hét của Kim Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái!
Không hổ là nam nhân cô âỳ chọn trúng!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, đế cho bốn phương khiếp sợ!
Những lời này khiến lòng nhiệt huyết của Cửu công chúa sôi trào!
Cũng khiến cho nhiệt huyết của nhân viên hộ tống và người dân đang xem ở dưới tháp canh sôi trèo!
Triệu Nhạc nhớ lại cuộc sống sa trường ban đầu cùng vào sinh ra tử với Phạm tướng quân, vừa khóc vừa cười!
Cách đó không xa, Thanh Diên thu hồi giấy bút, cũng đang ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, có kích động, có sùng bái,
cũng có chút thương xót.
Thanh Diên có xuất thân ca nữ, từ nhỏ đã được đào tạo âm luật, cách Kim Phi hát mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng cô ấy nghe và cảm nhận được sự hào hùng của Kim Phi trong tiếng ca, cũng cảm nhận thấy sự áy náy trong tiếng ca.
Là một người đàn ông yêu khoa học công nghệ, tính cách của Kim Phi rất hướng nội, thường ngày tuyệt đối sẽ không ca hát trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay có lẽ là do sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, Kim Phi giống như đang trừng phạt bản thân, không để ý càng ngày càng có nhiều người dân vây quanh, y bưng chén rượu trước mặt lên uổng một hơi cạn sạch, lại bắt đầu hét lên.
Cứ như vậy, mỗi lần hét là uổng một chén rượu!
Sau khi hét, giọng cũng càng lúc càng khàn đi!
Cửu công chúa khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, biết Đường Tiếu Bắc không có ở đây, cô ấy không thể làm gì hơn ngoài cho người đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm.
Kết quả là Châu Nhi lại bảo rằng Quan Hạ Nhi hôm nay về nhà mẹ đế thăm người thân, Bắc Thiên Tầm đi theo bảo vệ cô ấy rồi.
cửu công chúa tranh thủ thời gian bảo Tiểu Ngọc đi tìm Quan Hạ Nhi.
Đợi đến lúc Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm từ làng Quan Gia chạy về, Kim Phi đã hét nửa giờ trên tháp canh, uống say đến mức cả người lảo đảo, giọng khàn đến mức nói không ra lời.
Trên đường trở về Quan Hạ Nhi đã nghe Tiếu Ngọc kế về chuyện đã xảy ra, nhìn thấy mắt Kim Phi đỏ hoe, trán nối gân xanh, vẫn cứ gào thét mãi, Quan Hạ Nhi đau lòng đến rơi nước mắt.
“Tỷ tỷ, tỷ mau khuyên nhủ phu quân đi!”
Cửu công chúa khóc với Quan Hạ Nhi nhờ giúp đỡ.
“Đương gia…”
Quan Hạ Nhi xông tới, muốn kéo Kim Phi vào trong lồng ngực.
Nhưng Kim Phi lúc này đã say đến không nhìn thấy rõ ai nữa rồi, theo bản năng mà đấy ra, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Quan Hạ Nhi.
May mà Bắc Thiên Tầm ở bên cạnh, vội vàng đưa tay đỡ Quan Hạ Nhi.
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn muốn đi, Bắc Thiên Tầm vội vàng kéo cô lại: “Tỷ tỷ, để ta tới!”
Nói xong, cô ấy tiến lên mấy bước, lấy tay chém vào phía sau cố Kim Phi!
Kim Phi đang khua chân múa tay bỗng trợn mắt, tiếng hát của y đột ngột ngừng lại.
Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi lên, nhảy từ trên tháp canh xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK