Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên hộ tống đáp: "Bây giờ trên núi vẫn còn hai ca, một nhóm đang sản xuất và một nhóm khác đang huấn luyện, họ thay phiên nhau hai ngày một lần."

"Ta biết rồi."

Kim Phi không bình luận gì về quyết định của Quan Hạ Nhi, mà chỉ hơi gật đầu.

Thuyền gỗ chậm rãi cập bến, Kim Phi bước lên thuyền đầu tiên.

Y biết đỉnh Song Đà đã bị bọn thổ phỉ tấn công và cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Nhưng khi nhìn thấy vết máu dưới đỉnh Song Đà còn chưa khô, cùng những tảng đá bị ngọn lửa đốt cháy đen, Kim Phi không khỏi cảm thấy lửa giận đang dâng lên trong lòng.

“Thương vong của chúng ta khi bọn thổ phỉ tấn công đỉnh Song Đà là bao nhiêu?” Kim Phi hỏi.

"Các nhân viên hộ tống đang canh núi, thương vong không nhiều. Nhưng nhiều anh em giao nhập hàng ở thương hội và các tiểu thương đều bị giết."

Nhân viên hộ tống thở dài, nói: "Đỉnh Song Đà còn đỡ, nghiêm trọng nhất là làng trong núi Thiết Quán, mấy ngày trước ta trở về đi ngang qua núi Dương Khuyên, những con đường bên kia núi đều bị nhuộm đỏ máu.

Mà những người dân ở cách xa chúng ta, lần này cũng bị ảnh hưởng không nhẹ, nhiều ngôi làng đều bị thổ phỉ giết sạch rồi, thật là quá thê thảm.”

Nhân viên hộ tống chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Kim Phi đang đi lên núi đột nhiên dừng bước, rồi quay người lại đi xuống núi.

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đuổi theo.

"Tướng công, chàng đi đâu vậy?"

"Đi huyện phủ!"

"Chàng đi huyện phủ làm gì?"

"Giết huyện lệnh!"

“Giết huyện lệnh?”

Đường Tiểu Bắc vừa nghe thấy vậy thì luống cuống, vội chạy chậm vài bước, giữ chặt lấy Kim Phi.

Cô ấy có thể cảm nhận được lửa giận của Kim Phi, biết y không phải là đang nói suông.

Cô ấy cũng không nghi ngờ năng lực giết chết huyện lệnh của Kim Phi.

Nhưng huyện lệnh là mệnh quan triều đình, cho dù là Quốc công muốn giết thì cũng phải tìm cái cớ.

Kim Phi chỉ là một Nam tước nho nhỏ, tùy tiện xông vào nha huyện giết huyện lệnh, hậu quả khó lường.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, Thái Lưu Dương cũng đáng chết, nhưng mà chúng ta không thể bốc đồng như thế!3

Đường Tiểu Bắc túm chặt lấy tay áo của Kim Phi: “Chàng bình tĩnh một chút, chúng ta trở về thương lượng kỹ càng đã, được không?”

“Tiểu Bắc, ta biết làm như vậy là hơi bốc đồng.”

Điều khiến Đường Tiểu Bắc bất ngờ là Kim Phi không nổi giận, mà lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Trên đường trở về, ta luôn suy nghĩ mình nên làm như thế nào? Thế nhưng ta không thể nghĩ ra được cách nào khác…”

Nói tới đây, Kim Phi đau khổ ngồi sụp xuống: “Chúng ta từ Giang Nam chở về được bao nhiêu lương thực như vậy, Đông Đông tích góp bao nhiêu vải vóc như vậy, rõ ràng có thể cố qua được cửa ải khó khăn, thế nhưng ngày ngày vẫn còn có vô số người chết đói chết rét, nghĩ mà lòng ta uất nghẹn!”

Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi bất lực, cũng chẳng màng đến những người khác ở chung quanh, nhẹ nhàng kéo Kim Phi vào trong lòng: “Ta hiểu, ta đều hiểu! Nhưng mà.. nhưng mà chuyện giết huyện lệnh này quá nghiêm trọng, cần phải suy xét thận trọng.”

“Tiểu Bắc, ta đã suy xét rõ ràng!”

Kim Phi tránh ra khỏi cái ôm của Đường Tiểu Bắc, một lần nữa đứng lên: “Nếu đã quyết định ra tay, vậy thì không cần do dự thêm nữa! Do dự thêm một ngày là người dân sẽ chết nhiều hơn!”

Lời này là nói cho Đường Tiểu Bắc nghe, cũng là tự cổ vũ chính mình.

Nói xong câu đó, ánh mắt Kim Phi trở nên kiên định hơn.

“Tiểu Bắc, muội về làng trước đi, nói một tiếng cho Hạ Nhi hay, để nàng ấy có sự chuẩn bị.”

Kim Phi dặn dò xong, thì quay lưng đi thẳng xuống núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK