Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi tới, Cửu công chúa đã nhắc nhở Kim Phi, tính cách Phương Linh Quân ngay thẳng, khi giao tiếp với người như vậy, uy hiếp và dụ dỗ đều không có tác dụng, cách giao tiếp tốt nhất chính là chân thành.

Cửu công chúa luôn có mắt nhìn người rất chính xác, cho nên Kim Phi lại cúi đầu hành lễ chân thành với Phương Linh Quân: "Chuyện này vốn là do ta thất tín với tiên sinh trước, ta thành thật xin lỗi Phương tiên sinh."

Phương Linh Quân quả nhiên rất thích sự ăn năn này.

Cái mông quyết định cái đầu, Phương Linh Quân có thể biết gần đây Kim Phi rất bận rộn, nhưng ông ta vẫn luôn ở trong làng, thực sự không thể cảm thấy đồng cảm cùng.

Đứng ở góc độ của Phương Linh Quân, ông ta nhiệt tình chạy đến làng Tây hà, tuổi đã lớn như vậy vẫn đứng trên bục giảng cả nửa ngày, ông ta không cầu tiền hay lợi nhuận, chính là bởi vì Kim Phi hứa sẽ hết lòng hỗ trợ ông ta phổ cập giáo dục, thực hiện nguyện vọng cả đời của cha con ông ta, kết quả Kim Phi lại thất hứa.

Điều này khiến Phương Linh Quân cảm thấy Kim Phi đang cố gắng lừa ông ta đến đây, sau đó không phớt lờ không quan tâm đến ông ta.

Mặc dù biết Kim Phi bận rộn với chiến sự, nhưng trong lòng Phương Linh Quân vẫn hơi oán trách.

Nhưng thấy Kim Phi có thái độ nhận sai như vậy, tất cả sự oán hận trong lòng Phương Linh Quân lập tức tiêu tan, hơn nữa còn cảm thấy có hơi xấu hổ.

Ông ta liên tục xua tay, nói: "Không sao không sao, ta biết khoảng thời gian trước ngài luôn bận rộn việc quân vụ, chiến tranh phía bắc rất quan trọng, việc học ở trường không gấp, có thể gác lại lo sau."

"Tiên sinh lời này nói sai rồi, một quốc gia muốn hưng thịnh, không thể chỉ dựa vào một người, cần phải mở rộng dân trí, đào tạo hàng nghìn nhân tài kiệt xuất, mới có thể trở thành một quốc gia hưng thịnh được!"

Kim Phi nói: "Nếu lúc này Xuyên Thục có đủ nhân tài, còn cần một thư sinh như ta ra ngoài chinh chiến khắp nơi sao? Nếu như Xuyên Thục có đủ nhân lực, Đảng Hạng còn dám tùy tiện chinh chiến phía nam sao, Trần Lương Phong còn dám diệt đường lui của quân ta sao?"

Những lời nói này đánh vào sự mềm lòng của Phương Linh Quân, râu của ông ta kích động run lên: "Kim tiên sinh thực sự nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Kim Phi trịnh trọng gật đầu: "Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc, nếu không phải như vậy, ta hà tất gì phải chạy đến núi Thất Khúc sống chết mời ngày ra khỏi núi chứ?"

"Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc! Câu này của Kim tiên sinh rất hay, thầy viện trưởng, ta có thể cho người khắc câu này vào trên tường cổng trường của chúng ta được không?”

Không biết Lục Liễu đã đến từ lúc nào, nghe được lời Kim Phi vừa nói, cô ta còn kích động hơn cả Phương Linh Quân.

"Học viện sư phạm của chúng ta chính là nơi đào tạo tiên sinh dạy học, coi như là ngọn nguồn của kế hoạch giáo dục, câu nói này của Kim tiên sinh, đúng lúc phù hợp với dự tính ban đầu khi tổ chức trường học của chúng ta!"

Phương Linh Quân gật đầu nói: "Tìm người khắc lên đi!"

"Kim tiên sinh, không biết ngài có rảnh ban cho ta một bức thư pháp không?" Lục Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Kim Phi.

"Ha ha ha, chữ viết của ta như gà bới vậy, thực sự rất xấu, vẫn nên mời Phương tiên sinh ban chữ đi!" Kim Phi cười xua tay.

Đây không phải là vì Kim Phi khiêm tốn, kiếp trước y gần như chưa bao giờ dùng bút thư pháp để viết, cũng không có điều kiện đi học lớp bổ túc gì, một chút kỹ năng thư pháp cơ bản cũng không có, thư pháp của y thực sự rất bình thường, nhiều nhất là có thể coi là ngay ngắn, đừng nói so sánh với thư pháp của Phương Linh Quân, sợ rằng còn không bằng cả Lục Liễu.

Mặc dù Lục Liễu chưa từng nhìn thấy chữ thư pháp của Kim Phi, nhưng nhìn dáng vẻ của y không giống như đang nói đùa, cô ấy che miệng cười khúc khích, sau đó quay đầu nhìn Phương Linh Quân: "Thầy viện trưởng, hay là mời ông ban một bức thư pháp đi."

Phương Linh Quân tương đối tự tin với khả năng viết chữ của mình, hơn nữa ông ta lại đang làm việc cho trường học, cho nên ông ta cũng không khiêm tốn, gật đầu nói: "Lát nữa ta sẽ viết!"

"Vậy cháu sẽ đi mài mực cho thầy viện trưởng trước!"

Lục Liễu hơi cúi đầu hành lễ với Kim Phi, đang định đi vào phòng, lại quay người lại hỏi: "Kim tiên sinh, ngài đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng không?"

"Không cần, ta ăn rồi." Kim Phi lắc đầu.

Lục Liễu lại hành lễ, rồi mới rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng của Lục Liễu, hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Phương tiên sinh, ta nhớ Lục Liễu cô nương không phải là học sinh khó đầu tiên sao, tại sao cô ấy không ra ngoài dạy học vậy?"

"Cái tên Lưu Bất Quân đó không đáng tin cậy, mỗi ngày đều dành thời gian ở xưởng luyện gang, cũng không tới trường dạy học, chỉ trông cậy vào một lão già như ta, mệt chết cũng không dạy hết được nhiều học sinh như vậy nên ta muốn tìm người giúp đỡ chút."

Phương Linh Quân nói: "Lục Liễu và Tiểu Ninh là hai người có thành tích tốt nhất trong nhóm học sinh khóa trước, nói chuyện làm việc đều linh hoạt hơn một ông già như ta, ta giữ bọn họ lại, Lục Liễu giúp ta dạy toán học, Tiểu Ninh xử lý một số chuyện vụn vặt của học sinh."

"Vậy thì tốt rồi, như vậy bọn họ cũng có thể chia sẻ gánh nặng cho tiên sinh."

Kim Phi gật đầu: "Lục Liễu cô nương gần đầy trở nên vui vẻ hơn rất nhiều."

Lục Liễu cũng giống như Đường Tiểu Bắc, từ nhỏ đã bị bán đến ‘đất pháo hoa’, mặc dù sau này được tú bà huấn luyện thành Hoa Khôi, nhưng vẫn cần lấy sắc mua vui cho người khác.

Lúc đó, khi ở thành Quảng Nguyên, tú bà của Giáo Phường Ti đã từng phái Lục Liễu đến quyến rũ Kim Phi.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, lệnh giải phóng nô lệ được thực hiện ở Xuyên Thục, Lục Liễu nhìn thấy Kim Phi đang chiêu mộ người đọc sách đến Kim Xuyên làm tiên sinh dạy học, nên đã dẫn theo Tiểu Ninh đến báo danh tham gia.

Nhưng vì xuất thân của mình, sau khi Lục Liễu đến làng Tây Hà, thấy Kim Phi không khỏi lo lắng, có thể tránh thì sẽ tránh.

Tuy nhiên lần gặp mặt này, biểu hiện của Lục Liễu rất thoải mái cởi mở, như thể cô ta đã bước ra khỏi cái bóng của quá khứ vậy.

"Đứa trẻ Lục Liễu này là một người khổ mệnh, nhưng cũng may là đã gặp được tiên sinh, kéo cô ấy ra khỏi hố lửa."

Phương Linh Quân thở dài: "Lúc mới tới đây, Lục Liễu có thể sợ ta không giữ cô ấy lại, làm việc luôn vội vã, còn siêng năng hơn cả những đứa trẻ từ trên núi đến, nói ra thì cũng phải suy nghĩ lại, nhìn thấy lại khiến người ta đau lòng."

"Sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Kim Phi phụ họa theo nói: "Nhưng lão tiên sinh ngài chỉ có hai người hỗ trợ sợ rằng không đủ, tại sao không giữ thêm mấy người nữa?"

Học viện sư phạm nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, hơn nữa càng ngày càng chuẩn hóa, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, chỉ dựa vào ba người chắc chắn sẽ vô cùng bận bịu.

"Những đứa trẻ này đi ra ngoài nhiều hơn, thì có thể mở thêm một trường học, nhiều đứa trẻ sẽ được đi học sớm hơn."

Phương Linh Quân thở dài nói: "Trước mắt tất cả các học sinh đều đang học trong một phòng học lớn, ta và Lục Liễu, Tiểu Ninh có thể xử lý được, nếu thực sự bận, còn có thể đi gọi Lưu Bất Quần về, cũng có thể tìm Quan phu nhân cần vài người giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp, không sao đâu."

"Tiên sinh đại nghĩa!" Kim Phi nghe vậy, lại lần nữa hành lễ với Phương Linh Quân.

Lần này là thực sự xuất phát từ nội tâm.

Những gì Phương Linh Quân làm chứng tỏ ông ta thực sự tận tâm với sự nghiệp giáo dục.

"Ta chỉ là một người dạy học, chẳng qua là đang làm chuyện bổn phận của mình thôi, không thể nói là đại nghĩa gì cả!"

Phương Linh Quân ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng rất hưởng thụ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chỉ là dù sao cũng là ông lão mấy chục tuổi rồi, Phương Linh Quân nhanh chóng ý thức được mình thất lễ, khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề: “Tiên sinh đến đây xem thôi hay tìm ta có việc gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK