“Triệu Nhạc, ông Triệu!11
Kim Phi nói: “ông ấy từng là trợ tá của Phạm tướng quân của quân Trấn Bắc, đã ở trong quân đội nửa đời người, am hiểu binh pháp, cũng rõ về thế cục của biên giới phía Bắc, về vấn đề quân sự, ngươi có thế xin ý kiến của ông ấy!”
“Tiên sinh quen biết được nhân tài như vậy, sao không nói cho ta biết sớm?” Trần Văn Viễn ngạc nhiên nói: “Vậy ta có thể mời ông âỳ làm quân sư cố vấn được không?”
“Nếu ông ấy đồng ý tới đây, đương nhiên ta không có ý kiến gì.” Kim Phi cười nói.
Lúc trước ở Thanh Thủy Cổc, Triệu Nhạc lấy danh nghĩa Phàm tướng quân đi giám sát Kim Phi, giữa hai người còn có chút lộn xộn không vui.
Nhưng sau đó, Kim Phi liên tục chuyển bại thành thắng, Triệu Nhạc đã hoàn toàn bị thuyết phục, bắt đầu hết lòng giúp đỡ Kim Phi kiểm soát Đảng Hạng.
Sau khi biết Kim Phi lập được đại thắng ở Thanh Thủy Cốc nhưng chỉ được ban thưởng một cái hư danh, ông ta còn bất bình thay Kim Phi.
Khi Kim Phi rời khỏi Thanh Thủy Cốc, ông Triệu vẫn rất lưu luyến không nỡ.
Cách đây không lâu khi đến đất Tần, Kim Phi
và Khánh Hoài có nói chuyện về Triệu Nhạc, mới biết năm ngoái trời giá rét, thành Vị Châu lại lạnh, ông ta đã cảm nhiễm phong hàn nên đã về quê dưỡng bệnh.
Cũng vào thời điểm đó, Kim Phi mới biết được hóa ra ông Triệu cũng là người Kim Xuyên.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách mời ông Triệu đến đây!”
Trần Văn Viễn phấn khích xoa tay nói.
Sáng sớm hôm sau, anh ta nhờ Lão Ưng duyệt một chiếc phi thuyền, đi thẳng tới huyện phủ Kim Xuyên.
Trưa hôm đó, đã dẫn theo ông Triệu trở lại.
Trên phi thuyền, Triệu Nhạc cúi đầu nhìn xuống lòng ông ta không khỏi dâng tràn cảm xúc.
Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi chỉ là một thợ rèn nhỏ được Khánh Hoài đưa tới.
Dù lập được chiến công hiển hách nhưng vẫn không được coi trọng.
Khi đó, Triệu Nhạc vẫn còn đang cảm thán thời vận của Kim Phi không tốt.
Nhưng mấy tháng sau, lại nghe tin đại tướng Đan Châu ở Thổ Phiên tới xâm lược, Kim Phi trợ giúp Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, lại một lần nữa trình diễn kỳ tích lấy ít đánh nhiều, đánh lui đại quân Đan châu!
Sau đó, Cửu công chúa và Kim Phi hợp sức hành quyết một số lượng lớn quyền quý, phát động chương trình cứu trợ ở Xuyên Thục để cứu trợ các dân chạy nạn.
Sau đó ông ta ngã bệnh trở về quê.
Sau khi trở lại Kim Xuyên, sự hiểu biết của ông ta về Kim Phi lại thay đối.
Kim Phi đã làm quá nhiều chuyện tốt ở Kim Xuyên, uy tín của y cũng đã cao đến mức hầu hết mọi hộ gia đình ở Kim Xuyên đều lập bài vị trường sinh cho Kim Phi.
Hơn nữa là mọi người đều là tự nguyện.
Khi đó, Triệu Nhạc đã nhận thức được ắt sau này Kim Phi sẽ thành ‘châu báu’.
Quả nhiên, chỉ sau mâỳ tháng ngắn ngủi, Kim Phi cứu được Trần Cát ở kinh thành, được phong làm Quổc sư của triều đình.
Triệu Nhạc cứ tưởng rằng Kim Phi sẽ định cư ở kinh thành, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng Kim Phi lại dẫn theo cửu công chúa trở về.
Sau đó xảy ra chuyện ở Đông Hải, chư vương liên tục phản loạn, thiên hạ lâm vào đại loạn.
Nhưng ngoại trừ làng Tây Hà ở huyện Kim Xuyên, những nơi khác đều vững như bàn thạch.
Triệu Nhạc biết, mọi thứ đều là do Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mang đến.
Tiếc là ông trời lại ghen tị người tài.
Triệu Nhạc còn khóc nhiều lần vì chuyện này.
Tới khi ông ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, không bao lâu sau lại nhận được “tin chết” của Kim Phi, lại đột nhiên nghe nói Kim Phi đã trở lại.
Ngay lúc đó, ông ta đã phấn khởi đến mức nhảy khỏi ghế, ngày hôm đó còn ăn nhiều thêm nữa chén cơm.
Thật ra lúc đó ông ta đã nghĩ tới sẽ đi tìm Kim Phi, bây giờ lại nghĩ đến thân phận cao quý của Kim Phi ông ta lại từ bỏ cái suy nghĩ này.
Mãi cho đến khi Trần Văn Viễn đến tìm ông ta, thì đây mới lần đầu tiên Triệu Nhạc đến làng Tây Hà.
Nhìn những tòa nhà ngói dưới chân, cùng với những công trường sầm uất, Triệu Nhạc vẫn không thể tin được đây là do người thợ rèn nhỏ ở Thanh Thủy Cổc làm ra.
“Triệu tiên sinh, sân phía trước kia là nơi Kim tiên sinh ở.”
Trần Văn Viễn chỉ nơi dưới chân giới thiệu cho Triệu Nhạc: “Sân lớn bên cạnh tứ hợp viện là xưởng dệt đầu tiên được tiên sinh thành lập, nhưng cách đây không lâu đã bị người Phố Thiên thiêu rụi, đến giờ vẫn chưa sửa chữa xong.”
“Bây giờ chúng ta đi gặp Kim tiên sinh được không?” Triệu Nhạc hỏi.
Hơn một năm qua, ông ta đã nghe quá nhiều tin tức về Kim Phi nên rất nóng lòng muốn gặp Kim Phi để xác nhận xem y có phải là thợ rèn nhỏ mà ông ta biết không.
“Bây giờ người Thổ Phiên cũng đã học được cách chế tạo khinh khí cầu, để ngăn chặn bọn họ giả mạo chúng ta lẻn vào, nên bầu trời trong làng cấm tất cả phi thuyền và khinh khí cầu tới gần, nếu không sẽ bị bắn hạ ngay.”
Trần Văn Viễn chỉ vào mảnh sân xi măng trong góc nói: “Bên kia là sân bay, chúng ta sẽ xuống ở đó!”
Sau đó Trần Văn Viễn lại nói với Triệu Nhạc công dụng của sân bay.
Trong thư phòng của tứ hợp viện, Kim Phi đang phê chữa tấu chương, nghe tin Triệu Nhạc tới thì hơi ngạc nhiên.
Ông Triệu là người có tính cách bướng bỉnh, Kim Phi còn tưởng ông ta sẽ không đến.
Dù sao trước đây bọn họ cũng từng hợp tác, đối phương lại là một trưởng bối, lúc ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc cũng đối đãi với y rất tốt, giúp y xử lý nhiều việc lặt vặt trong doanh trại.
Bây giờ người đã đến, Kim Phi chuẩn bị ra
sân bay đón ông ta.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần Văn Viễn dần ông ta tới cửa.
“Ông Triệu, đã lâu không gặp!”
Kim Phi chào hỏi Triệu Nhạc, đang định cúi chào thì phát hiện ông ta đã cúi đầu chào mình trước.
“Thảo dân Triệu Nhạc, kính chào Quốc sư đại nhân!”
Gặp lại Kim Phi lần nữa, hai mắt Triệu Nhạc không khỏi phấn khích mà đỏ ửng.
“Ồ, ông Triệu, đứng lên đi, đứng lên đi!”
Kim Phi vội đỡ Triệu Nhạc dậy: “Thời gian trước ta đã gặp Khánh Hoài, nghe nói năm trước tiên sinh nhiễm phong hàn, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?
“Cảm tạ Quốc sư đại nhân đã quan tâm, bây gỉờta đã không sao….”
Ai ngờ chưa kịp nói xong đã ho lên vài tiếng.
“Tiên sinh mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, phong hàn luôn là vấn đê rat khó giải quyết, huống chi là bây giờ.
Kim Phi nhanh chóng ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ ông ta vào nhà.
Lại nhìn thấy chiến hữu cùng nhau kề vai sát cánh lần nữa, Kim Phi không khỏi nhớ đến Thanh Thủy Cốc cũng không khỏi nhớ tới Phạm tướng quân trấn giữ ởthành Vị châu.
Lúc Trần Cát còn sống, phần lớn trong triều đều theo phe chủ hòa, chỉ có Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu là số ít ở phe chủ chiến, vả lại còn luôn kiên quyết trân giữ ở biên cương.
Cũng chính vì sự kiên trì của họ mà Đại Khang mới không bị Đảng Hạng và Thổ Phiên nuốt chửng.
“Triệu tiên sinh, bây giờ thành Vị châu thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.
“Bây giờ bốn bề đều là khói lửa, đã mâỳ tháng rồi ta không nhận được thư của Phạm tướng quân, đoán chừng thư ta viết cho Phạm tướng quân, ông ấy cũng không nhận được.”
Triệu Nhạc thở dài: “Nói đến chuyện này, lần đầu tiên ta tới đây, còn có chuyện muốn trơ trẽn xin Quốc sư đại nhân giúp đỡ!”
Bình thường Kim Phi là một người cẩn thận, không dễ dàng đồng ý chuyện của người khác.
Nhưng y tin tưởng tính cách của Triệu Nhạc, ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu nào khiến y khó xử, nên mới không do dự nói thẳng: “Tiên sinh cứ
nói, nếu ta giúp được sẽ không từ chối!”
“Phía tây, phía bắc của Thành Vị Châu là Đảng Hạng, phía nam là địa bàn của Tần vương, phía đông là địa bàn của Tấn vương, tiên sinh cũng biết tính tình của Phạm tướng quân, nhất định sẽ không đầu hàng Tần Vương và Tấn vương.”
Triệu Nhạc nói: “Ta Tất lo lắng cho sự an nguy của Phạm tướng quân, xin Quốc sư đại nhân cho một phi thuyền đến thành Vị châu xem tình hình bây giờ của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc thế nào?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK