Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng thời gian trước đội súng kíp phục kích đội vận chuyển, chặn đội kỵ binh đi tiếp viện gần như cả một đêm. Sau đó, Lý Lăng Duệ lập tức phái người ở trong quân đội lan truyền việc nhân viên hộ tống tiếp tục làm ra một loại lựu đạn mới, giẫm một cái sẽ lập tức nổ, nhắc nhở binh sĩ chú ý.

Lúc trước đội cảm tử tiến vào vô cùng cẩn thận. Mỗi một bước trước khi giẫm xuống đều phải cẩn thận kiểm tra mặt đất.

Khi thủ lĩnh kỵ binh nghe được âm thanh giòn vang thì biết ngay là mình xong đời, theo bản năng ghìm chặt ngựa chiến.

Lúc ấy người Đảng Hạng dọn được rất nhiều mìn ở trong cát. Thủ lĩnh kỵ binh là tướng lĩnh cấp cao, hai ngày trước tận mắt nhìn thấy thực nghiệm của mìn nên cũng biết chỉ giẫm lên không buông chân thì mìn sẽ không nổ tung.

Thế nhưng ngựa chiến không biết, cho dù nghe lời cũng không có biện pháp giống như người. Tuy rằng ngựa dừng lại ngay lập tức, nhưng vẫn buông lỏng chân.

Một giây sau, ngựa chiến và thủ lĩnh cùng bay lên!

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Kim Phi không mang theo máy bắn đá theo được thì đương nhiên sẽ không để lại cho người Đảng Hạng. Vì vậy lúc chôn mìn, những quả mìn sẽ được kết nối với nhau.

Khi quả mìn đầu tiên phát nổ thì những quả mìn khác cũng phát nổ theo!

Trong thời gian ngắn, tiếng nổ mạnh trên trận địa máy bắn đá liên tiếp vang lên. Từng chiếc máy bắn đá khổng lồ cũng bị nổ tan tành.

Hơn nữa vụ nổ còn theo chiến hào lan thẳng đến khu lều trại. Bình dầu đặt ở góc lều cũng bị đốt cháy.

Một dãy lều ở phía Bắc rất nhanh đã đổ sập.

Lúc Kim Phi chưa tới đã nghĩ tới ngày này, cho nên quân Thục đã lần lượt dựng lên từng cái lều trong doanh trại.

Hôm nay gió Bắc rất lớn, một loạt lều trại bốc cháy. Những lều trại khác rất nhanh cũng bị đốt cháy.

Trong chớp mắt, toàn bộ doanh trại quân Thục đều hóa thành một biển lửa.

Những quân lính đi theo thủ lĩnh Đảng Hạng ở bên ngoài và người phụ trách yểm trợ phía bên phải còn tốt. Đội cảm tử đi vào dò đường trước và người phụ trách yểm trợ bên trái đều bị lửa lớn nuốt chửng, chẳng có mấy người chạy ra khỏi.

Doanh trại Đảng Hạng cách nơi này chỉ có mấy dặm nên tất cả mọi người đều thấy được trận hỏa hoạn này.

Lý Lăng Duệ nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức gọi người phụ trách tình báo tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Lý Lăng Duệ trở nên âm trầm như sắp nhỏ nước xuống!

Bắt đầu từ sáng sớm, hắn đã không gặp được chuyện nào như ý.

"Đại vương, trước khi nhân viên hộ tống rời đi đã chôn mìn và dầu hỏa trong doanh trại..." Người phụ trách tình báo nói tình hình mình hiểu được luôn trong một lần.

“Tổn thất bên phía bọn An Khuê thì sao?" Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.

Thủ lĩnh kỵ binh được phái đi là một ông lão theo Lý Lăng Duệ rất nhiều năm.

Nghìn quân dễ tìm một tướng khó cầu, An Khuê là một trong những nhân tài tương đối có năng lực dưới tay hắn. Hắn chuẩn bị bồi dưỡng thật tốt thay thế phó tướng khờ khạo kia.

Lần này phái ông ta đi truy sát quân Thục cũng là vì sau này đề bạt An Khuê gia tăng lý lịch, ai biết lại trúng phải mìn.

“An tướng quân đạp trúng mìn… Hai chân vì nổ nên bị thương…” Người phụ trách tình báo thấp giọng nói: "Có điều Đại vương yên tâm, bụng ngựa đã chặn hầu hết vụn sắt. Nên hai chân An tướng quân đều bị thương chắc chắn sẽ khôi phục!”

Nghe người phụ trách tình báo nói như vậy, sắc mặt Lý Lăng Duệ mới tốt hơn một chút.

Về phần nhân viên hộ tống diễn kịch bên trong doanh trại lúc trước, căn bản Lý Lăng Duệ cũng không hỏi.

Bởi vì hắn biết, những người đó chắc chắn sẽ chạy mất. Có hỏi cũng chỉ khiến cho mình càng sốt ruột hơn mà thôi.

Nhân viên hộ tống phụ trách ở lại mê hoặc kẻ địch, cứ chạy thoát như vậy .

Chiến sự hai bên cũng tiến vào một thời kỳ giằng co mới!

Tại doanh trại tạm thời của quân Thục ở kênh Hoàng Đồng,

Một nhóm nhân viên hộ tống tinh nhuệ nhất đã chiếm lĩnh vị trí cao hai bên trái phải khe núi phía Bắc, sẵn sàng đón địch.

Hầm mỏ phía Nam khe núi lại rất bận rộn.

Kim Phi đứng ở một chỗ khuất gió của sườn núi, thỉnh thoảng giơ kính viễn vọng nhìn về phương Bắc một chút.

Thiết Chùy biết, Kim Phi đang lo lắng cho những nhân viên hộ tống ở lại kia.

Y vô cùng tàn nhẫn với kẻ địch. Bất kể là ở trên chiến trường giết địch hay là lúc đánh cường hào chia ruộng, thanh trừng đám địa chủ quyền quý thì Kim Phi cũng giết không nương tay chút nào!

Rất nhiều quyền quý làm nhiều việc ác, nghĩ đến tất cả biện pháp muốn hối lộ Kim Phi, hoặc là nhờ người biện hộ nhưng Kim Phi đều không để ý tới.

Nhưng khi đối xử với người của mình thì Kim Phi quá mềm lòng.

Thật ra từ toàn bộ chiến lược cho thấy, trước khi Kim Phi đến nên để cho Trương Lương chuyển chiến trường tới kênh Hoàng Đồng.

Nhưng vì để cứu nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt nên Kim Phi không làm như vậy, mà tự mình ra tiền tuyến, hao tâm tổn sức, hoàn thành việc trao đổi con tin.

Từ điểm này mà nói, Kim Phi không đủ tư cách là một thống soái.

Bởi vì chiến tranh không thể tránh khỏi chết người, một thống soái đủ tư cách, không những phải ác với kẻ địch mà còn phải ác với người của mình.

Nhưng Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình.

Quả thật đây cũng là nguyên nhân mà nhân viên hộ tống, nữ binh, nữ công và dân chúng Kim Xuyên ủng hộ y.

Dân chúng tuy ngu muội, nhưng họ vẫn phân biệt được ai tốt với họ, ai không tốt với họ.

Từ sau khi Kim Phi quật khởi, vô số dân chúng Xuyên Thục vì vậy mà được lợi.

Cộng thêm việc tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên nên bây giờ gần như tất cả dân chúng Xuyên Thục đều biết vì sao lại có ngày tháng tốt lành hôm nay.

Kim Phi cứ đứng ở đỉnh núi đến giữa trưa cho đến khi nhìn thấy ở phương bắc xuất hiện đội ngũ nhân viên hộ tống. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám người Thiết Chùy xuống núi.

Đi được nửa đường trùng hợp gặp được Tả Phi Phi lên núi.

Thiết Chùy thấy thế, nháy mắt với Kim Phi, cố ý dẫn người đi phía sau vài bước.

Thật ra lúc ở trên thuyền, Nhuận Nương nhiều lần đã từng cố ý trốn đến phòng bếp, cho Kim Phi và Tả Phi Phi một cơ hội. Nhưng Kim Phi lại không biết nắm bắt. Mỗi lần khi Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam để cho hai người ở cùng một chỗ thì Kim Phi cũng đều tìm cớ rời đi.

Sau khi từ thành Du Quan trở về, Khánh Mộ Lam còn vì thế mà mắng Tả Phi Phi vài lần.

Bản thân Tả Phi Phi cũng cho rằng quan hệ của cô ấy và Kim Phi đã đi đến giới hạn.

Kết quả ai ngờ đột nhiên Cửu công chúa ban hôn.

Thời đại phong kiến, người bình thường đính hôn còn có khả năng thoái hôn, nhưng hoàng đế ban hôn, thoái hôn chính là kháng chỉ!

Với địa vị của Kim Phi, kháng chỉ cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng Cửu công chúa vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu nên cho dù Kim Phi không hài lòng với Tả Phi Phi cũng không thể làm ra chuyện kháng chỉ.

Huống chi dù về dáng người tướng mạo hay năng lực của Tả Phi Phi đều là cực phẩm. Kim Phi cũng rất hài lòng về cô ấy…

Tuy rằng hai người chưa cùng phòng nhưng trong quân doanh tất cả mọi người đều xem bọn họ là vợ chồng. Khánh Mộ Lam còn thường xuyên lấy chuyện này để trêu ghẹo Tả Phi Phi.

Sắc mặt Tả Phi Phi vốn rất bình thường, nhưng nhìn thấy Thiết Chùy nháy mắt với Kim Phi, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng.

Cô ấy cúi đầu nói: "Tiên sinh, cơm đã làm xong, ta đang định đi lên gọi ngài ăn cơm đây.”

Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Các nàng đã sắp xếp xong bên doanh trại chưa chưa?”

"Tất cả đã được sắp xếp xong xuôi bên cạnh mỏ đồng của nữ nhân viên hộ tống." Tả Phi Phi trả lời.

"Mọi người đã quen chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK