Trước khi Trương Lương đến, người Thảo Nguyên có địa vị cao nhất ở thành Du Quan, nhưng từ khi Trương Lương thì địa vị của người trên Thảo Nguyên đã tụt dốc không phanh.
Những người Thảo Nguyên từng bắt người Trung Nguyên làm nô dịch cũng đã bị bắt, trở thành tù nhân, bị Trương Lương phạt đi làm lao động khổ sai.
Thân phận này khác biệt như trời với đất so với cuộc sống trước kia, khiến cho người Thảo Nguyên không thể thích ứng được.
Gián điệp do đám quyền quý phái tới đã liên lạc với một vài thủ lĩnh người Thảo Nguyên, phát động cuộc bạo động Lân này.
Có mưu sĩ của đám quyền quý hỗ trợ hiến kế, lại mưu tính trước nhiều ngày, vậy nên lần bạo động này mãnh liệt hơn bất kỳ lần bạo động nào trước đó.
Số người Thảo Nguyên bao vây kho hàng lên đến hàng trăm người.
Trong đó có không ít người giơ đuốc.
“Cung thủ đâu, giết hết mấy người cầm đuốc, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đến gần kho hàng!”
Lưu Thiết gào lên chỉ vào kho hàng.
Nhà kho này chứa một lượng lớn lựu đạn và dầu hoả, một khi đã bắt lửa, hậu quả không thể lường được.
Theo mũi tên lệnh bay lên không trung, từng nhóm nhân viên hộ tống cầm cung nỏ trong tay xông lên tường thành, bắn mũi tên về phía những người Thảo Nguyên đang đánh vào nhà kho.
Còn có nhiều nhân viên hộ tống dựa theo diễn tập, mang theo khiên và dây thừng chui ra khỏi doanh trại, chuẩn bị sẵn sàng bắt giữ.
Lưu Thiết lúc này mới yên tâm: “Lương ca, đúng như huynh đoán, trong đám người Thảo Nguyên quả thật có gián điệp!”
“Không phải rất rõ ràng sao, thành Du Quan bị người Thảo Nguyên chiếm giữ mấy thập niên, nếu không có gián điệp của bọn chúng mới là lạ”
Trương Lương bình tĩnh nói: “Bảo các huynh đệ canh chừng, không được lơ là khinh thường, để cho bọn gián điệp được như ý”
“Lương ca, ta nghĩ dứt khoát giết sạch đám người Thảo Nguyên là được, đề phòng bọn chúng như vậy quá mệt mỏi!” Lưu Thiết bất mãn
nói.
“Tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là những người văn minh, không bao giờ được làm mấy việc tàn ác như tàn sát.”
Trương Lương nói: “Hơn nữa, giết hết người Thảo Nguyên thì việc trong thành ai sẽ làm?”
Thành Du Quan mặc dù không lớn như kỉnh thành, nhưng cũng gần bằng huyện Kim Xuyên, không ở thời đại máy móc, để duy trì một thành phố lớn như vậy hoạt động, cần dùng đến không ít nhân lực.
“Không được thì chúng ta di chuyển dân chúng từ Trung Nguyên tới đây luôn.”
“Dỉ chuyển dân chúng cần thời gian, hơn nữa ngươi có thể đảm bảo là dân chúng từ Trung Nguyên tới không có gián điệp không?” Trương Lương nói: “Đến lúc đó gián điệp trà trộn vào trong dân chúng bình thường, càng khó tìm ra hơn!”
“Cũng đúng.” Lưu Thiết gật đầu: “Chỉ mong Lân này đánh cho người Thảo Nguyên thành thật hơn.”
Bởi vì Trương Lương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh người Thảo Nguyên đã bị trấn áp.
“Thiết Tử, phái người cấn thận đi hỏi xem, nhất định phải tìm ra người đứng đầu bọn chúng là ai.” Trương Lương giao phó.
‘Vâng!”
Lưu Thiết đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị đỉ xuống tường thành, đột nhiên nghe thấy ở xa vang lên một tiếng kêu giết.
Chỉ một lát sau, hướng Tây Bắc nổi lên ngọn lửa hừng hực.
“Không hay, kho lương cháy rồi!” tỉm Trương Lương đập thình thịch, không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa: “Nhanh, gọi người đến dập lửa!”
“Rõ!”
Lưu Thiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng, chạy như bay xuống cổng thành, tập hợp nhân lực đi dập lửa.
“Bị mắc bẫy rồi!”
Trương Lương nhìn ngọn lửa cháy lên cao, đấm một quyền vào tường thành.
Thành Du Quan cách Trung Nguyên quá xa, rất khó để cung ứng lương thực.
Vì để đảm bảo đầy đủ lương thực, trước khi quân Bắc Phạt đến, Kim Phi đã điều động
một lượng lớn lương thực, chở từ Hoàng Hà đến Đông Hải, sau đó từ Đông Hải đến thành Du Quan.
Số lương thực này chất đầy mười mấy kho lương, đủ cho quân Bắc Phạt ăn trong một hai năm.
Trương Lương chiến đấu lâu như vậy, biết rõ rằng lương thực quan trọng đến nhường nào, vậy nên việc phòng thủ ở kho lương cũng rất nghiêm ngặt, sắp xếp lực lượng phòng thủ chỉ sau kho cất giữ lựu đạn, khinh khí cầu và vũ khí.
Kẻ địch cũng phát hiện ra điểm này, cho nên lúc đầu công kích kho vũ khí, thu hút sự chú ý của nhân viên hộ tống.
Thừa dịp nhân viên hộ tống đến kho vũ khí trấn áp bạo loạn, kẻ địch lại tập trung lực lượng công kích kho lương.
Trương Lương mặc dù coi trọng kho lương, nhưng do kho lương chiếm diện tích quá lớn, nhân viên hộ tống phụ trách canh phòng kho lương lại có một phần ba đi viện trợ kho vũ khí, dẫn đến thiếu nhân lực nghiêm trọng.
Kẻ địch nhân cơ hội này đập vỡ ngói trên nóc phòng, ném dầu hoả đã chuẩn bị vào trong.
Lương thực dều được phơi khô, gặp lửa
ngay lập tức bốc cháy.
Khỉ Lưu Thiết dẫn người đến, có hai kho lương đã bị lửa cháy quá lớn, không có cách nào dập được.
Lửa lớn cháy mãi đến nửa đêm, bảy kho lương đã bị đốt trụi mất năm!
Đến khi trời sáng, Lưu Thiết và tiểu đoàn trưởng phụ trách trông chừng kho lương, mặt đầy khói bụi đến gặp Trương Lương.
“Thống lĩnh, vụ cháy Lân này là trách nhiệm của ta, là do ta không coi trọng kho lương, bị người thừa cơ lẻn vào!”
Tiểu đoàn trưởng cúi đầu nhện sai: “Thống lĩnh hãy trách phạt!”
“Trách phạt chắc chắn sẽ không thoát, nhưng để nói sau, hai kho lương còn lại canh chừng sao rồi?” Trương Lương sầm mặt hỏi: “Đây là khẩu phần lương thực cuối cùng của chúng ta, nhất định không được sơ suất”
“Đã canh chừng rồi, ta đã phái một tiểu đoàn qua đó canh gác!”
Lưu Thiết nói: “Ta còn cho phá huỷ tất cả nhà xung quanh kho lương thực trong vòng năm mươi trượng, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần!”
Trương Lương gật đầu, nhắc nhở thêm:
“Nhưng cũng không được vì thế mà buông lỏng việc canh phòng kho vũ khí.”
“Ta hiểu!” Lưu Thiết nói: “Ta đã sắp xếp hai tiểu đoàn đến bên cạnh kho vũ khí”
“Lương thực còn sót lại sợ là không ăn nổi mấy tháng, lập tức sai người đến kinh thành, Tây Xuyên truyền tin, mời tiên sinh sớm sắp xếp cấp thêm lương thực!” Trương Lương dặn dò: “Báo cáo với tiên sinh, càng nhanh càng tốt!”
‘Vâng!” Lưu Thiết nhanh chóng ra ngoài truyền tin.
“Hy vọng tiên sinh nhận được tin, có thể chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng.”
Trương Lương chống tay đến tường thành, nhìn về phía Nam than thở.
Thành Du Quan quá xa, nếu như dùng đoàn xe đường bộ chuyển lương thực, từ kỉnh thành chuẩn bị lương thực đưa tới đây, binh sĩ phụ trách áp tải trên đường e rằng cũng phải ăn hơn phân nửa, không có lợi lắm.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là vận chuyển đường thuỷ.
Mà mùa đông ở thành Du Quan tới sớm, nhất định phải vận chuyển lương thực đến trước
khi mặt nước đóng băng, nếu không mấy người Trương Lương sẽ chết đói ở trong thành Du Quan.
Trương Lương tràn đầy mong đợi với Kim Phi, nhưng lại không biết hiện tại Kim Phi chật vật như thế nào.
Từ ngày bị tập kích, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm đã phiêu lưu trên biển gần nửa tháng.
Lúc mới bắt đầu Kim Phi còn có thể đoán được đại khái vị trí của mình, nhưng trôỉ nổi nhiều ngày như vậy, Kim Phi cũng hoàn toàn không biết mình trôi đến nơi nào rồi.
Nước ở trên thuyền đã sớm bị ba người bọn họ uống hết, nước uống mấy ngày nay hầu như đều là hơi nước bốc lên nhờ đun nước biến trên lò lửa.
Nhưng than đá mang theo trên thuyền số lượng có hạn, mặc dù Kim Phỉ đã cố gắng hạn chế, nhưng vẫn càng dùng càng vơi đi.
“Tướng công, than đá sắp đốt hết, lương khô cũng sắp ăn hết rồi, nếu như trôi dạt thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết đóỉ.”
Đường Tiểu Bắc quơ cái rương lương khô, vẻ mặt ưu sầu.
Nửa tháng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Đường Tiểu Bắc đã đen đi một tông, Kim Phi và Bắc Thiên Tâm thì khỏi phải nói, cũng sắp bị phơi thành người da đen rồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nhất định phải tiết kiệm mỗi một ngụm nước ngọt và lương thực”
Kim Phi nói: “Còn nữa, chúng ta phải nghĩ cách bắt cá.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK