Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vần là tiên sinh anh minh, bảo chúng ta tiến hành diễn tập, nên mới có thế dọa được quân địch ra ngoài!”
“Đây có phải chiêu chinh phục địch không cần đánh mà tiên sinh nói không?”
“Trước đây, ta luôn cảm thấy binh pháp tiên sinh dạy không hữu dụng, bây giờ ta phục rồi, chúng ta không tốn một binh một tốt này đã có thể chiếm được thành Lam Điền!”
Trên phi thuyền, bọn nhân viên hộ tống nhìn cổng thành đang mỏ ra, tất cả đều vô cùng vui mừng.
Thật ra người ghét chiến tranh nhất chính là binh lính.
Vì mỗi lần chiến tranh dều có một số dồng đội ra đi mãi mãi.
Nếu có thể, hầu hết nhân viên hộ tống cũng không muốn đánh giặc, bọn họ càng muốn trở lại làng, làm công cho Kim Phi, sống một cuộc đời đơn giản và bình yên.
Nhưng đám nhân viên hộ tống cũng biết, muốn sống một cuộc sống bình an, nắm đấm nhất định phải cứng.
Ba ngày trước, Kim Phi đã điều động quân Khánh gia chờ ở ngoài thành, cổng thành Lam Điền vừa mở ra, quân Khánh Gia đã nhanh chóng vào
thành, nắm quyền kiểm soát thành trì trong tay.
Sau đó lại bắt đầu tiến hành thanh trừng.
Dư đảng Tân vương thủ thành đều bị bắt hết toàn bộ.
Điều đang trở bọn họ chính là cuộc xét xử của người dân.
Xế chiều hôm đó, cổng thành phủ Kinh Triệu dường như đã bị binh lính thủ thành mở ra.
Khánh Hoài đang nằm nghỉ ngơi ở giường nghe được tin này, không khỏi xúc động.
‘Vẩn là tiên sinh lợi hại, ta bao vây phủ Kinh Triệu và Lam Điền lâu như vậy mà vẫn không thể làm gì được, tiên sinh mới chỉ đến ba ngày đã hạ được hai thành, còn không hề tổn hại một binh lính nào cả.
So với tiên sinh, bao nhiêu năm chiến đau của ta dều là vồ ích!”
“Khánh hầu không cần phải tự xem nhẹ mình, nếu ngài có thế làm chủ đồng ý tiến hành chính sách mới, nói không chừng đã đánh hạ được hai thành từ lâu rồi!”
Kim Phi cười lắc đầu.
Đây cũng chính là nguyên nhân y muốn tới đất Tân.
Tình thếtrên chiến trường biến hóa khôn lường, biết nắm bắt cơ hội là một điều vồ cùng quan trọng.
Kim Phi có quyền đưa ra quyết định tạm thời, có thể phát huy được tối đa lợi thế này.
‘Tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Khánh Hoài
hỏi.
“Khánh hầu cứ xem là biết.” Kim Phi cười nói.
“Vậy ta sẽ chống mắt lên xem!” Khánh Hoài thấy Kim Phi không muốn nói thì cũng khồng hỏi nhiều.
Vốn tưởng Kim Phi sẽ nhanh chóng có hành động, nhưng hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Phi đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Ngoài việc ra lệnh cho quân Khánh Gia duy trì an ninh trong thành và thu thập thòng tin phạm tội của những quyền quý bị bắt thì không có hành động nào khác.
Ngay sau khi Khánh Hoài nghĩ Kim Phi muốn xử lý cẩn thận thì Từ Kiêu tới thăm nói với Khánh Hoài, Kim Phi đã điều động đội ngũ đông đảo từ Xuyên Thục tới ngoài thành rồi.
“Đội ngũ đông đảo ư?” Chung Ngũ ngồi bên giường Khánh Hoài cau mày nói: “Không phải đã có quân Khánh Gia ở đây rồi sao? Tại sao tiên sinh lại điều thêm quân mã tới, chẳng lẽ là không tin Hầu gia của chúng ta?”
“Đừng nói bậy! Nếu tiên sinh không tin chúng ta, ngươi còn có thể đứng ở đây sao?”
Khánh Hoài trợn mắt lườm Chung Ngũ, nhìn Từ Kiêu: “Nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vần là Hầu gia anh minh.” Từ Kiêu nịnh bợ, sau đó nói: “Đội người tiên sinh điều động tới khồng phải nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn, mà là đội Chung
Minh do Tiểu Ngọc cô nương lãnh đạo và đoàn ca múa do Thanh Diên cồ nương lãnh đạo! Bọn họ tới để chia ruộng đất.”
“Thì ra là như vậy.” Khánh Hoài hiếu ra, gật đầu.
Công việc đánh cường hào, phân chia ruộng đất ở Xuyên thục đã kết thúc, đội Chung Minh và Đoàn ca múa không chỉ khuếch đại quy mô mà còn tích góp được rất nhiều kinh nghiệm, lúc này đúng dịp có thể vận dụng.
Sau khi Kim Phi có căn cơ ở Xuyên Thục, cồng việc đánh cường hào chia ruộng đất coi trọng tốc độ, chương trình chủ yếu là nhanh chóng ban hành lệnh giới hạn thời gian cho các địa chủ địa phương, ra lệnh cho bọn họ tự nguyện giao đất trong thời gian quy định rồi chia cho người dân.
Nếu có ai không tuân theo, nhân viên hộ tống sẽ nhanh chóng trấn áp.
Nhưng điều làm Khánh Hoài bất ngờ là chương trình lần này của Kim Phi đã có thay doi.
Y không lập tức phân chia ruộng đất mà trong ngày thứ hai đội Chung và đoàn ca múa tới đây, mà bên ngoài quảng trường phủ nha Lam Điền có dựng thêm bục gồ rất cao.
Người dân tưởng là định hát tuồng kịch nên đã xách ghế ra chờ xem từ rất sớm.
Nhưng khi đến nửa buổi sáng, tuồng kịch vẫn chưa bắt đầu, chỉ thấy hai nhân viên hộ tống áp giải một người mặc áo quan đi lên.
“Mọi người chắc cũng biết người này rồi chú?”
Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì giơ loa sắt nói: “Hắn chính là Lưu Tân Trụ, huyện lệnh của Lam Điền! Hôm nay, nhân vật chính của đại hội xét xử chính là hắn!”
Người dân dưới dai nhìn nhau, không biết đại hội xét xử mà nữ nhân viên hộ tống nói là cái gì.
Nhưng rất nhanh chóng bọn họ đã hiểu ra.
“Bọn ta nhận được tố cáo của quần chúng, trong thời gian nhiệm kỳ, Lưu Tân Trụ ỷ có Tân vương bao che, gây ra nhiều tội ác, vô pháp vô thiên, bây giờ quốc sư đại nhân đã tới làm chủ cho các người!”
Nữ nhân viên hộ tống nói: “Các người có oan uổng gì đều có thể lên đây nói!”
Huyện lệnh Lam Điền gây nhiều tội ác, những năm gần đây khồng biết đã khiến bao nhiêu người cửa nát nhà tan, nhưng vì là thân tín của Tân vương nên cho tới giờ vần không bị trừng phạt, mà những người dân tới phủ Kinh Triệu tố cáo hầu như khồng có kết quả tốt đẹp.
Ve lâu về dài, người dân lại bị huyện lệnh Lam Điền khinh miệt, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Dù lúc này hắn đã bị nhân viên hộ tống ép quỳ xuống trên võ đài, người dân dưới đài đã từng bị hắn khinh miệt vần không dám đứng lên tố giác tội của hắn.
Nhưng Kim Phi đã sớm đoán được khả năng này nên đã bảo Quân Khánh gia chuẩn bị trước.
Thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên lúng túng, một ông lão ăn mặc rách rưới lảo đảo bước lên võ đài.
“Lưu Tân Trụ, ngươi cũng có ngày hôm nay à?”
Ông lão nhổ một bãi nước miếng vào người Lưu Tân Trụ, sau đó ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa cười.
“Ông lão, ông có oan khuất gì muốn nói sao?”
Nữ nhân viên hộ tống giơ loa sắt hỏi.
“Đúng vậy, ta có lời muốn nói!”
Ông lão nhận lấy loa sắt, gân cổ hô: “Ta là Từ Lão An ở phường Tỉnh Thủy, trước đây có mở một cửa hàng son, ba năm trước, tiểu thiếp của Lưu Tân Trụ bảo con gái nhà ta tới nha huyện đưa son, kết quả bị Lưu Tân Trụ nhìn thấy.
Tên súc sinh này định làm nhục con gái nhà ta, bị con gái nhà ta cắn cho một cái, kết quả… kết quả…”
Nói tới đây, ông lão nghiến răng nghiến lợi chỉ Lưu Tân Trụ: “Kết quả bị tên súc sinh này thả chó ra cắn chết con gái nhà ta!”
“Con gái đáng thương của ta mới chỉ có mười ba tuổi!”
Nói tới đây, ông lão khóc không thành tiếng.
Người dân thiên hạ cũng im lặng, nhiều người còn đưa tay lên lau nước mắt.
Ba năm trước, chuyện này đã gây ra động tĩnh
khá lớn ở huyện Lam Điền, nhiều người dân nghe nói tới chuyện này cũng âm thầm mắng chửi Lưu Tân Trụ.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Ngay cả người trong cuộc cũng không dám tìm Lưu Tân Trụ để gây phiền toái, bọn họ có thể làm được gì chứ?
“Ông lão, ông nghỉ ngơi trước đi, đưa loa sắt cho ta.”
Nữ nhân viên hộ tống an ủi ông lão, nhận lấy loa sắt nói với những người dưới đài: “Có ai biết chuyện này có thể làm chứng cho mọi người được không?”
Người dân dưới đài nhìn nhau do dự.
Nhưng cuối cùng vẫn có hai người dân có quan hệ tốt với ông lão đứng lên:
“Ta tình nguyện làm chứng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK