Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bắt được đám nhân viên hộ tống không?” Yakimo hỏi.

“Đại vương thứ tội, bọn ta đuổi theo được bảy tám dặm, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi thì bên đối phương đột nhiên xuất hiện hơn ba trăm kỵ binh trên đường…”

Daly quỳ xuống đất nói: “Bọn chúng đều mặc áo giáp đen, cung tên của bọn ta căn bản không xuyên qua được, bọn chúng sở hữu nỏ rất lợi hại, ta nhận ra không làm gì được bọn chúng bèn rút quân về…”

“Cung tên bắn không xuyên qua được áo giáp đen? Đây chắc hẳn là chiến đội giáp đen mà Phùng Thánh nói tới.”

Yakimo lộ ra vẻ suy tư.

Đã ra phát hiện ra quỷ kế của tiêu cục Trấn Viễn, Yakimo đương nhiên phải hành động.

Lát sau gã lạnh giọng nói: “Hạ lệnh xuống thổi lửa nấu cơm, ta cũng muốn lĩnh giáo xem chiến đội giáp đen có thật là có thể lấy một địch mười hay không!”

Ở sườn đông của doanh trại Đông Man, có một kênh nước, có thể lấy nước Hoàng Hà dẫn đến phía Bắc tưới lương thực.

Sau khi Yakimo ra lệnh được một tiếng, toàn bộ doanh trại nhanh chóng hành động.

Đầu bếp ở thượng nguồn gánh nước nấu cơm, binh lính cũng ở dưới hạ nguồn lấy nước cho ngựa ăn, tất cả mọi người đều không phát hiện ra, ở ngoài kênh nước mấy chục thước, có một người đang nguỵ trang nằm trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm bọn họ.

Người này chính là Hầu Tử, anh ta đã nằm ở đây được mấy tiếng rồi.

Trước mặt Hầu Tử có một cái ống trúc, trong ống trúc có một sợi dây.

Ống trúc này là hôm qua anh ta thừa dịp đêm tối chôn xuống, một mạch thông đến kênh nước.

Thấy người Đông Man bắt đầu múc nước nấu cơm, Hầu Tử chậm rãi kéo sợi dây.

Đêm qua anh ta đặt dưới kênh nước mấy túi da trâu, sau khi miệng túi mở ra, thuốc bột trong túi theo dòng nước trôi xuống.

Xác nhận đã kéo hết tất cả các sợi dây, Hầu Tử lấy ra một cái còi trúc ngậm vào miệng.

Âm thanh phát ra từ còi trúc không khác lắm so với tiếng chim hót, nên người Đông Man không chú ý tới.

Chỉ một lát sau, bên ngoài một trăm thước, cũng phát ra những âm thanh giống nhau.

Đám người Hầu Tử chỉ dựa vào cách này, có thể truyền tin tức xa đến mấy dặm.

Mấy phút sau, mấy dặm bên ngoài phía Đông lại bốc lên một cột khói.

Một cột khói ở phía Bắc sông Hoàng Hà đã thu hút sự chú ý của người Đông Man.

Không cần Yakimo hạ lệnh, phó tướng lập tức phái người đến chỗ cột khói kiểm tra.

Nhưng đến khi bọn họ đến, ở đó đã sớm không còn ai.

Trong đầm lau sậy, Trương Lương nhìn thấy cột khói, lập tức gọi Đại Tráng.

“Đại Tráng, Hầu Tử gửi tín hiệu đến, đến lượt ngươi ra sân rồi!”

Trương Lương vỗ mạnh vào bả vai Đại Tráng: “Nhiệm vụ lần này hết sức nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận!”

“Đội trưởng, huynh cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Đại Tráng vỗ ngực một cái, xoay người rời đi.

Một lúc sau, ba trăm kỵ binh mặc giáp đen theo chân Đại Tráng lao ra từ bụi lau sậy!

Trương Lương dẫn theo những nhân viên hộ tống còn lại, mang theo cung nỏ hạng nặng đã được lắp ráp xong và máy bắn đá di chuyển về hướng đông.

Trên tường thành phía Bắc, sau khi Kim Phi nhìn thấy cột khói, một mực nhìn về hướng Tây.

Sau khi nhìn thấy giáp đen kỵ binh từ trong ống nhòm, Kim Phi lập tức ra dấu tay.

Mười mấy phút sau, cái khinh khí cầu đầu tiên bay lên từ phía thành nam.

Ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba, thứ tư…


“Mau nhìn đi, thứ trên trời là cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK