Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đám người coi kho lương thực này cũng không dễ chọc, đừng nói là thổ phỉ, ngay cả binh phủ quận thành tới cũng không chiếm được ưu thế, nhưng bọn chúng thế mà bị tiêu diệt không một tiếng động, thậm chí một tên chạy ra truyền tin cũng không có!"

Lão đại của đám tay chân nói: "Hơn nữa vừa rồi ta đã nhìn kỹ, trên mặt đất đều là xác của người coi kho lương thực, đến xác của một tên thổ phỉ cũng không có!"

"Trên đời này làm gì có bọn thổ phỉ lợi hại đến vậy? Nếu thật sự có bản lĩnh thế này, còn làm thổ phỉ làm gì?"

"Cho nên Lão Yêu ý của ngươi là việc này có điều mờ ám à? "Chưởng quầy hỏi.

"Đúng vậy," Lão Yêu gật đầu một cái: "Đương nhiên, cũng có thể là ta nhìn lầm, hoặc là bọn thổ phỉ đã mang xác đồng bọn của chúng đi!"

"Thổ phỉ đều là bọn liều mạng liếm máu trên đầu dao sống ngoài vòng pháp luật, làm gì có chuyện nhặt xác cho người khác!"

Chưởng quầy lắc đầu nói: "Lão Yêu, ngươi nói đúng, việc này chắc chắn có gian trá!”

"Chưởng quầy, vậy ngài định làm gì?" Lão Yêu nói: "Ta để cho Lão Ngũ chuẩn bị sẵn ngựa rồi, chưởng quầy, hay là ngài chạy đi?"

"Chuyện đến nước này, ta còn có thể chạy đi đâu đây?" chưởng quầy thở dài nói: “Ta vẫn nên đến quận thành báo cáo với Trần gia thôi!”

Ông ta có thể khống chế được gã nhân viên, thì nhà buôn lương thực đương nhiên cũng sẽ khống chế được ông ta.

Trong mắt người ngoài, tiền công của chưởng quầy cao, mỗi ba tháng lại đổi một hai cô tiểu thiếp õng ẹo, còn có nhà buôn lương thực chi trả cho, nhưng là chỉ có bản thân chưởng quầy mới biết được, ông ta có thể lên làm chưởng quầy, điều kiện tiên quyết chính là đưa cha mẹ vợ con đến ở lại quận thành, hơn nữa sống ở sát vách nhà của nhà buôn lương thực.

Nhà buôn lương thực nói hoa mỹ là thay ông ta trông nom gia đình, thực chất là để khống chế ông ta.

Ngoài ra, nhà buôn lương thực còn sắp xếp người ẩn náu ở các cửa hàng lương thực, một khi phát hiện chưởng quầy kiếm lời riêng, sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Chưởng quầy đi tìm nhà buôn lương thực nhận tội, nhiều nhất là chỉ có một mình ông ta phải chết, nếu may mắn, gặp lúc nhà buôn lương thực tâm trạng tốt, biết đâu ông ta còn có thể thoát chết.

Nếu như dám một mình chạy trốn, ông ta bị đuổi giết thì không nói, cha mẹ vợ con tất cả cũng đều bị nhà buôn lương thực dìm xác xuống đáy sông!

Lão Yêu nghe vậy, không khỏi thở dài một tiếng.

Thật ra vừa rồi hắn đã đoán được đáp án này.

"Lão Yêu, mấy năm nay ta đã để dành được một ít của cải, nhờ người gửi ở tiền trang Kim Xuyên tại Xuyên Thục, đây là sổ tiết kiệm và mật khẩu!"

Chưởng quầy nhét vào tay Lão Yêu một cuốn sổ tiết kiệm: "Ngươi hãy dẫn huynh đệ đi đi, đừng để bị ta làm liên lụy!"

Thế giới bây giờ càng ngày càng hỗn loạn, các tiền trang lớn nhỏ trong nước Đại Khang lần lượt sụp đổ, ngay cả tiền trang do hoàng thất mở cũng không ngoại lệ, số tiền trang còn tồn tại chỉ còn lác đác.

Tiền trang Kim Xuyên là một trong số những tiền trang còn tồn tại.

Các tiền trang khác dù may mắn còn tồn tại thì số lượng chi nhánh cũng giảm mạnh, hầu hết chỉ còn lại một hoặc hai chi nhánh, chỉ có tiền trang Kim Xuyên là đi ngược xu thế, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi số lượng chi nhánh tại Xuyên Thục đã tăng gấp nhiều lần!

Tình hình Xuyên Thục ổn định, hơn nữa ai cũng thấy rõ tiềm năng của Kim Phi, cũng có thể thấy rõ khả năng Kim Phi và Cửu công chúa giành chiến thắng cuối cùng là lớn nhất, cho nên có một số thương nhân nhạy bén, tích trữ của cải ở tiền trang Kim Xuyên.

Trưởng quầy chính là một trong số những người đó.

Mặc dù nhà buôn lương thực cử người theo dõi ông ta, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, ông ta vẫn tìm ra cách kiếm tiền.

Ví dụ như đợt thiên tai giá rét hai năm trước, ông ta đã nhận được tin tức từ trước, phái người bí mật chuyển lương thực đến vùng thiên tai, lần nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Chỉ riêng số tiền kiếm được từ đợt thiên tai giá rét hai năm trước thôi cũng đủ để mấy người làm này sống ung dung tự tại cả đời.

"Chưởng quầy yên tâm, Lão Yêu ở đây xin thề với trời, nếu ngài thực sự gặp chuyện chẳng lành, ta nhất định sẽ dùng mọi cách đưa người nhà của ngài đi!"

Lão Yêu nhận lấy sổ tiết kiệm, trịnh trọng thề.

Chưởng quầy giao sổ tiết kiệm cho Lão Yêu chính là vì câu nói này của Lão Yêu.

Thật ra ông ta cũng biết, sau khi Lão Yêu cầm được tiền rồi, chưa chắc đã chăm sóc cho gia đình ông ta, nhưng ông ta đã hết cách rồi.

Tin tưởng Lão Yêu thì dù sao cũng tốt hơn là để tiền rơi vào tay tiền trang Kim Xuyên một cách vô ích?

"Lão Yêu huynh đệ, ta tin tưởng ngươi!"

Chưởng quầy nặng nề vỗ bả vai Lão Yêu, bước nhanh ra khỏi đầm lau sậy, men theo con đường mà đi thẳng đến quận thành.

Trấn nhỏ cách quận thành không gần, cho dù chưởng quầy ra roi thúc ngựa chạy, cũng phải chạy đến trưa mới đến được quận thành.

Con ngựa được mua với giá cao mệt đến nỗi sùi bọt mép, khi đến cửa thành Bắc thì ngã gục xuống đất không dậy nổi.

Chưởng quầy quất roi, thấy con ngựa thở ra nhiều hơn hít vào, dứt khoát vứt luôn con ngựa bên vệ đường, chạy bộ vào thành.

Chạy một mạch đến cửa phủ nhà buôn lương thực, dưới sự dẫn dắt của người giữ cửa, đi vào sân.

Chưa kịp đi đến hậu viện, chưởng quầy đã nghe thấy tiếng roi quất cùng tiếng hét thảm thiết từ bên trong.

Nhà buôn lương thực Trần gia là kẻ nổi tiếng nóng nảy ở quận thành, hở tí là động tay đánh người, để đánh người thuận tiện hơn, Trần gia cố ý cho dựng một dãy giá treo ở trong sân, dùng để treo người lên.

Mỗi năm không biết có bao nhiêu nô tì và người làm bị Trần gia đánh chết.

Người dân trong quận thành lúc dọa trẻ con đều nói, nếu không nghe lời sẽ bán con cho phủ Trần gia!

Chưởng quầy vừa nghe thấy động tĩnh trong sân thì biết hôm nay tâm trạng Trần gia không tốt, lại đang đánh người.

Nhưng đã đến tận cửa rồi, chưởng quầy đành phải bấm bụng đi vào.

"Mong là Trần gia đánh người làm xong thì có thể nguôi giận."

Chưởng quầy âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Vào tới sân, chưởng quầy đã thấy ngay hai người bị treo ngược trên giá ở giữa sân, Trần gia cao to vạm vỡ đang quất roi vào hai người đó.

Chưởng quầy cho rằng hai người này là người làm trong phủ Trần gia, nhưng khi người bị đánh kêu thảm cầu xin tha thứ, chưởng quầy mới phát hiện, thì ra hai người này cũng là chưởng quầy cửa hàng lương thực.

Hơn nữa giống như ông ta, hai người họ phụ trách cửa hàng lương thực cũng nằm cạnh kho lương.

Chỉ là vừa rồi hai người bị đánh đến mức quần áo rách tả tơi, máu thịt be bét, ông ta nhất thời không nhận ra.

Chưởng quầy khẽ run lên, dường như đã nắm bắt được manh mối gì đó, nhưng chưa kịp để ông ta suy tính thì Trần gia cũng đã nhìn thấy ông ta.

"Ngươi cũng đến à?" Trần gia vung roi, trừng mắt hỏi: "Kho lương bên ngươi cũng xảy ra chuyện rồi hả?"

"Bẩm Trần gia, sáng nay kho lương bị một đám thổ phỉ tập kích..."

Chưởng quầy vội vàng quỳ rạp xuống đất, kể lại đầu đuôi sự việc: "Tiểu nhân biết chuyện, không dám chậm trễ, lập tức đến bẩm báo với Trần gia!"

"Lại là thổ phỉ!"

Trần gia giận dữ quất một roi vào lưng chưởng quầy: "Rốt cuộc là bọn thổ phỉ từ đâu chui ra, dám một đêm cướp sạch ba kho lương của ông đây!"

Quần áo trên lưng chưởng quầy bị roi quất rách toạc, lưng cũng bị quất ra một vệt máu.

Chưởng quầy đau đến nỗi suýt cắn nát cả hàm răng, nhưng vẫn quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lúc này, đầu óc chưởng quầy nhanh trí suy nghĩ, trước khi Trần gia quất roi thứ hai, ông ta đã vội vàng nói: "Trần gia, ta đã phái người đi do thám lai lịch của bọn thổ phỉ rồi ạ!"

"Ồ?" Trần gia thu roi lại: "Bọn thổ phỉ đó từ đâu đến?"

"Bọn chúng tự xưng từ núi Miêu Miêu tới, đại ca tên Đậu Nê Vạn", chưởng quầy nhanh chóng nói: "Nhưng theo tiểu nhân suy đoán, hai cái tên này chắc chắn là bọn chúng tùy ý bịa ra, trong đó có lẽ gian trá!"

"Ồ, nói xem tại sao ngươi biết trong đó có gian trá?"

Trần gia cười khẩy nói: "Nếu những gì ngươi nói có lý, ông đây sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK