Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng biên huyện Kim Xuyên vẫn còn mấy thế lực thổ phỉ có máu mặt, số tài sản nhiều năm tích góp của núi Thiết Quán đủ để đám thổ phỉ này đỏ mắt ghen tị.

Trương bổ đầu đã biết về chuyện trên núi Thiết Quán thì nói không chừng đám thổ phỉ khác cũng đã hay tin.

Kim Phi mặc dù không sợ bọn chúng cướp bóc, nhưng anh không muốn gây thêm rắc rối, sau khi suy nghĩ xong xuôi, anh quyết định ở lại núi Thiết Quán thêm một đêm trước khi quay về.

Đêm đó, những đống lửa bốc cháy giữa khoảng đất trống trên đỉnh núi Thiết Quán, trên đống lửa treo một cái nồi lớn, mùi cơm và mùi thịt hầm thoang thoảng trong nồi, đám cựu binh cười nói rất vui vẻ xung quanh đống lửa.

Buổi chiều hôm nay, những thứ họ tìm được từ nhà của đám thủ lĩnh thổ phỉ có giá trị giá gần một nghìn lượng bạc, các cựu binh và binh lính nữ cộng lại cũng chỉ vài chục người, ai cũng được chia hơn mấy chục lượng bạc.

Phải biết rằng, tiền lương của bọn họ một năm mới chỉ hơn hai lượng rưỡi, thu hoạch hôm nay đã gần bằng ba bốn năm tiền lương của họ, đúng là món hời trên trời rơi xuống, sao có thể không vui được cơ chứ?

Ở góc Tây Bắc của khoảng đất trống, một vài cô gái dũng cảm bước ra từ căn nhà gỗ, trốn trong bóng tối, lén nhìn cái nồi lớn bên đống lửa.

Lần trước ăn cơm là trưa hôm qua, mỗi người được chia một bát rau dại nhỏ, lúc này đã sớm đói đến mức không chịu nổi, ngửi mùi thơm của cơm nên lấy hết can đảm ra xem thử.

"Sắp tới bữa tối rồi, gọi thêm mấy chị em của các cô cùng ra ăn cơm đi”.

Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi xuất hiện sau lưng họ, dịu dàng nói.

"Bọn ta cũng có cơm sao?”

Một trong những cô gái lấy hết can đảm để hỏi.

Buổi chiều, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Khánh Mộ Lam và một số binh lính nữ đã ngồi trong căn nhà gỗ rất lâu, có lẽ vì đều là phụ nữ nên bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.

"Đương nhiên là có, nếu không nấu mười mấy nồi cơm, chỉ có mấy chục người bọn ta thì sao ăn hết được?"

Quan Hạ Nhi nói tiếp: "Tướng công nhà ta đã đồng ý sắp xếp công việc cho các cô. Sau này các cô sẽ không còn phải lo lắng về việc chết đói, cũng không cần chen chúc trong những căn phòng nhỏ này, những căn nhà lá dưới kia các cô muốn ở đâu thì ở”.

"Đi thôi, đến giờ ăn rồi, chúng ta cũng đi đi”.

Đường Đông Đông dắt tay một trong số các cô gái bước vào khoảng đất trống.

Cựu binh nấu ăn mỉm cười với cô gái, cầm một chiếc bát lớn, đổ đầy nửa bát cơm rồi đổ thêm hai thìa thịt hầm vào.

"Cô ăn ở đây hay đem về ăn?"

Đường Đông Đông cầm bát cơm đưa vào tay cô gái.

Cô gái nuốt nước bọt không trả lời Đường Đông Đông, cầm bát cơm lập tức chạy đi.

Có lẽ vì cô gái này đã thành công nên chỉ một lát sau, lại có thêm hai cô gái nữa men theo chân tường đi tới.

Sau đó ba, bốn... càng lúc càng nhiều cô gái đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK