Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi còn ở Đông Hải, Kim Phi ý thức được chiến tranh sẽ nhanh chóng diễn ra nên sau khi trở về, y đã giải quyết xong việc trong làng và lập tức chuyên tâm vào xưởng luyện sắt.
Kết cấu máy hơi nước khá đơn giản, vấn dề khó nhằn với Kim Phi là ống pít-tông và phòng nồi hơi.
Nhưng là một tiến sĩ khoa học kỹ thuật, y biết rất rõ vai trò của động cơ nên đã bắt đầu công việc chuẩn bị có liên quan từ trước.
Lô thiết bị mà Mãn Thương đưa đến Đông Hải là sản phẩm đầu tiên.
Trong thời gian gần đây, Kim Phi không sản xuất máy hơi nước mà giao cho các phụ kiện khác cho Mãn Thương, bản thân y dần dắt Vạn Hạc Minh cải tiến dây chuyền sản xuất pít-tông.
Kim Phi phải mất một thời gian dài để cải tiến dây chuyền sản xuất, nhưng sau khi hoàn thành việc cải tiến, một ngày có thể sản xuất ra mười mấy ống pít-tông, chất lượng tốt hơn các sản phẩm làm tạm thời trên tàu rất nhiều.
Có thế sản xuất ống pít-tông thì các phụ kiện khác càng không phải là vấn đề.
Thế nên trong mấy ngày ngắn ngủi, mấy người Kim Phi và Mãn Thương đã chế tạo ra mười mấy máy hơi nước loại nhỏ.
Thế tích nhỏ hơn trước, độ chính xác cao hơn,
cũng tiết kiệm được nhiên liệu hơn.
Đường Đồng Đông đưa theo tấm vải chống cháy do công nhân nữ dệt may làm ra và bôi dầu nhiều lần, khả năng đậy kín cũng được cải thiện lên mức cao hơn.
Đêm đó, Quan Hạ Nhi không đến bắt Kim Phi về để ‘tạo người’ thừa kế đại nghiệp nữa, bận rộn suốt cả đêm cuối cùng đã chếtạo được mười hai chiếc phi thuyền mới vào lúc bình minh.
Sau khi mặt trời ló dạng, phi thuyền chở vật tư chậm rãi bay lên, bay về hướng Tây Bắc.
Trước khi binh mã di chuyển, lương thực phải đi trước, bất cứ khi nào có chiến tranh, lương thực cũng được ưu tiên hàng đầu.
Lúc đầu khi quân Trấn Viền đến Hi Châu đã xây dựng không ít trụ sở ở dọc đường, dùng để bảo vệ lương thực.
Phi thuyền dừng ở bất kỳ trụ sở nào cũng ốêu có thể bổ sung vật tư.
Phi thuyền có tốc độ nhanh hơn đi bộ rất nhiều, sáng hôm đó xuất phát thì nửa buổi chiều đã đến tiền tuyến.
Lần này đội bay dẫn đoàn vẫn là Lão Ưng.
Anh ta và Thiết Ngưu cũng xem như là đồng đội cũ, gặp mặt thì đánh Thiết Ngưu một cái hỏi: “Lão Thiết, đã chuẩn bị hết chưa?”
‘Hôm nay đã xong rồi, vẫn luôn đợi ngươi đây”.
Thiết Ngưu đánh trả Lão Ưng một cái: “Tiếp theo chúng ta sẽ cho người Đảng Hạng thấy sức mạnh của tiêu cục Trấn Viễn”.
Sáng hôm sau, Thiết Ngựu dần năm trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen đánh vào địa phận Đảng Hạng.
Bên phía Đảng Hạng cũng luôn theo dõi động tĩnh của quân Trấn Viển, hôm mấy người Thiết Ngưu hành động, tin tức đã truyền về vương thành Đảng Hạng.
Nhưng nghe nói Thiết Ngưu chỉ dẫn năm trăm người, từ Hoàng đế Đảng Hạng đến vãn võ cả triều không ai để tâm.
Dù họ đã biết sự tồn tại của phi thuyền.
“Chỉ năm trăm người mà cũng dám xông đến, Kim Phi đúng là không biết trời cao đất dày”.
Hoàng đế Đảng Hạng – Lý Kế Sơn chế nhạo nói: “Ra lệnh cho Hắc Tá, Lôi Tháp giết hết đám liều lĩnh này cho ta, đưa đầu của thủ lĩnh tới làm ly rượu cho trầm.
Nếu để địch chạy mất thì lấy đầu của chúng đến đây làm ly rượu”.
Hắc Tát và Lôi Tháp là hai thủ lĩnh bộ lạc ở gần đội cảm tử nhất, nhận được lệnh của Lý Kế Sơn thì lập tức tố chức cho người ngăn đội cảm tử lại.
Nhưng dưới sự bắn phá của phi thuyền, kỵ binh
mà chúng kiêu ngạo đó lại không thế chịu nổi một đòn tấn công.
Chưa nói đến binh lính, ngựa chiến vốn chưa từng trải qua vụ nổ bom chớp sáng và lựu đạn lập tức rơi vào cảnh hổn loạn, cho dù kỵ sĩ có cố gắng an ủi thế nào cũng vô ích.
Thiết Ngưu dẫn đội cảm tử xuyên qua đội hình kẻ thù bằng bộ giáp rắn chắc của mình, giết chết vô số kẻ thù.
Mấy ngày sau đó, được phi thuyền bảo vệ, bất kỳ quân đội Đảng Hạng nào cũng đều bị đánh bại rất nhanh.
Khí thế của đội cảm tử như chẻ tre, hành quân với tốc độ nhanh, bên Đảng Hạng không kịp tổ chức quân đội đi ngăn cản.
Bảy ngày sau, đội cảm tử đã đến dĩch là vương thành Đảng Hạng.
Có đánh chết thì Hoàng đế Đảng Hạng và quyền quý cả triều cũng không ngờ đội cảm tử chỉ có năm trăm người mà lại đánh đến vương thành của họ nhanh như thế.
Từ Hoàng đế đến vãn võ cả triều đều bị dọi cảm tử chặn ồ trong vương thành.
Dù sao đội cảm tử cũng chỉ có năm trăm người, họ không sợ bất kỳ kẻ thù nào trên sa mạc đồng cỏ rộng lớn, nhưng một khi tiến vào vương thành Đảng Hạng, bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù thì không có bất
kỳ ưu thế nào.
Thiết Ngưu khồng để đội cảm tử vào thành mà bảo Lão Ưng đưa phi thuyền vào trong vương thành.
Lão Ưng giảm tốc độ phi thuyền lại, cầm loa lên nói:
“Lý Kế Sơn, nghe đây, hoàng tộc các ngươi tham lam, nhiều lần xâm chiếm biên giới Đại Khang, năm ngoái và năm nay đã phát động liên tiếp hai cuộc chinh chiến phía Nam, xâm phạm lãnh thổ Đại Khang ta, mang đến tai họa đau thương cho người dân Đại Khang, Quốc sư Đại Khang tức là Kim Phi tiên sinh đã cho ngươi cơ hội sám hối, nhưng ngươi lại không trân trọng.
Tiên sinh nhà ta nhân từ, bây giờ lại cho các ngươi cơ hội cuối cùng, trước trưa ngày mai ra khỏi thành đầu hàng.
Nếu trưa mai các ngươi không ra, ông đây sẽ cho nổ vương thành đấy”.
Trong hoàng cung Đảng Hạng, Hoàng đế Lý Kế Sơn dần theo một đám đại thần trốn dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền trên bầu trời.
“Đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viền sao?”
“Không phải, đây là phi thuyền Kim Phi mới chế tạo ra? Không chỉ có thể bay mà còn có thể di chuyến theo ý muốn”.
“Sao Kim Phi cứ luồn có thể làm được mấy thứ gì đâu thế?”
“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này nên bàn xem đối phó thế nào”.
Tế tướng mắng các đại thần đang bàn luận đó, quay đầu nhìn Hoàng đế Lý Kế Sơn: “Bệ hạ, địch đã đến bên ngoài thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Còn có thể thế nào nữa, lẽ nào ngươi bảo trầm đi đầu hàng sao?”
Lý Kế Sơn lạnh lùng nhìn Tể tướng.
“Thần không dám”, Tế tướng hoảng sợ vội cúi người nhận tội.
“Các ngươi yên tâm, trầm đã phái người đi tìm hiểu về lựu đạn của Kim Phi rồi, một quả cũng chỉ nổ một khu vực thôi, chúng đường xa đến đây có thế đem theo được bao nhiêu cơ chứ? Cùng lắm chỉ có thế làm nổ tung hai khu vực, muốn san bằng vương thành của trầm, đừng mơ”.
Lý Kế Sơn vừa an ủi chúng thần, vừa đang an ủi bản thân mình.
“Đúng đúng, đám người này cả đường đánh đến đây, chắc hẳn lựu đạn cũng đã sắp hết rồi”.
Tể tướng biết vừa rồi mình lỡ lời, lúc này vội nói hùa theo Hoàng đế.
Nhưng vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy một chấm đen nhỏ rơi xuống từ trên phi thuyền lúc nãy.
“Đó là đâu vậy?”
Lý Kế Sơn đã lớn tuổi, mắt cũng kém hẳn, chỉ
nhìn thấy một chấm đen rơi xuống nhưng khồng nhìn rõ vị trí rơi.
“Bệ hạ, bên đó là Ngự hoa viên” Thái giám bên cạnh đáp.
“Vậy thì tốt” nghe thế Lý Kế Sơn thở phào.
Bình thường Ngự hoa viên chẳng có ai, cho dù có ném trúng cũng chẳng sao.
Nhưng hắn đâu biết thứ Lão Ưng ném xuống không phải là lựu đạn mà là một loại thuốc nổ đặc biệt.
Một lúc sau, một tiếng nổ vang vọng khắp kinh thành.
Sau đó một đám khói cực lớn bay lên từ Ngự hoa viên.
Cả vương thành Đảng Hạng như trải qua một trận động đất, rung chuyến khá mạnh.
Vài bức tường trong hoàng cung đã sụp xuống.
Mấy hòn non bộ cao mấy chục mét trong Ngự hoa viên bi san bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK