Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc chia cắt cá voi phải đợi đến nửa đêm sau khi thủy triều rút, Khánh Mộ Lam đã xem qua một lần, cộng với các chuyện trong xưởng rất nhiều, cô ấy không chờ đợi, sau khi dặn dò công nhân chú ý an toàn, thì dẫn người rời đi.

Công chúa Lộ Khiết vẫn đợi đến nửa đêm, cho đến khi công nhân chia cá voi thành từng mảnh từng mảnh đưa vào bờ cô ta mới rời đi.

Khi cô ta trở về sân nhỏ, đã là rạng sáng.

Giang Văn Văn vốn tưởng công chúa Lộ Khiết sẽ ngủ nướng, kết quả sáng sớm hôm sau, cô ta lại thức dậy từ sáng sớm như hai ngày trước.

Giang Văn Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể chia nhân viên hộ tống thành hai đội, một đội đi theo bảo vệ công chúa Lộ Khiết, một đội khác nghỉ ngơi ở ký túc xá, đến trưa lại đổi ca cho đội một.

Công chúa Lộ Khiết cũng biết nhân viên hộ tống chưa được nghỉ ngơi tốt, sau khi thấy Giang Văn Văn, ngại ngùng nói: "Giang cô nương, vất vả cho cô rồi!"

"Không sao, đây là việc chúng ta nên làm." Giang Văn Văn xua tay nói: "Hôm nay điện hạ muốn đi thăm nơi nào?"

"Ta muốn đi thăm hai xưởng đóng thuyền bên kia chút, có được không?" Công chúa Lộ Khiết chỉ về phía xưởng đóng thuyền số một và xưởng đóng thuyền số hai cách đó không xa.

Sân phơi rong biển, xưởng đóng thuyền số ba và xưởng cá muối ao An Gia đều đã đi thăm qua rồi, bây giờ chỉ còn lại hai xưởng đóng thuyền chưa ghé thăm.

"Gần đây xưởng đóng thuyền số hai đang tiến hành chuẩn bị nâng cấp, không tiện thăm quan, sợ rằng điện hạ chỉ có thể đi đến xưởng đóng thuyền số một thôi." Giang Văn Văn nói.

Xưởng đóng thuyền số hai chính là nơi chế tạo thuyền lầu lần trước, sau đó việc lắp ráp thuyền lầu đã hoàn thành, các bộ phận mới vẫn đang được gia công, tạm thời chưa được chuyển tới.

Thực hành là tiêu chí duy nhất để kiểm nghiệm sự thật, mặc dù xưởng đóng thuyền số hai là do Kim Phi thiết kế, dưới mắt Hồng Đào Bình là rất hoàn hảo, nhưng đến giai đoạn thao tác thực tế vẫn phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

Sau khi hoàn thành lắp ráp thuyền lầu, Kim Phi tiến hành tổng hợp những vấn đề phát sinh trước đây, nhân lúc rảnh rỗi, bảo Mãn Thương dẫn người thực hiện một số nâng cấp với xưởng đóng thuyền số hai.

Trong quá trình này, rất nhiều thiết bị được tháo rời, một số thợ thủ công thực sự am hiểu có thể học được sau khi xem xong.

Kim Phi đồng ý cho công chúa Lộ Khiết đến thăm trấn Ngư Khê, chỉ là muốn khoe cơ bắp, để giành được tiền cược cho cuộc đàm phán tiếp theo, y không thực sự muốn tặng kỹ thuật đóng thuyền lầu cho cô ta, vì vậy hạn chế cô ta đến thăm xưởng đóng thuyền số hai.

Công chúa Lộ Khiết cũng biết ý định của Kim Phi, trong lòng có hơi tiếc nuối, nhưng Kim Phi không để cô ta thăm quan, cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ gật đầu nói: "Vậy thì đi đến xưởng đóng thuyền số một đi, đúng rồi, xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì, không phải cũng là thuyền cá chứ?"

"Xưởng đóng thuyền số một chế tạo những con thuyền lớn, Trấn Viễn số một thuyền hơi nước đầu tiên của chúng ta được đóng ở trong xưởng đóng thuyền số một này." Giang Văn Văn giải thích.

Bây giờ Trấn Viễn số một đã bị Đông Man đánh chìm, nghe thấy Giang Văn Văn nhắc lại, trên mặt công chúa Lộ Khiết có hơi bối rối, cô ta đổi sang chủ đề khác, nói: "Vậy bây giờ xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì?"

Dù sao cũng sắp đi thăm quan rồi, Giang Văn Văn cũng không giấu giếm nữa, nói: "Xưởng đóng thuyền số một hiện đang chế tạo thuyền chiến bọc thép."

"Thuyền chiến bọc thép?" Công chúa Lộ Khiết tò mò hỏi: "Là bên ngoài thuyền chiến được bọc giáp sắt sao?"

"Không phải, đó là thuyền chiến có thân thuyền được làm hoàn toàn bằng sắt."

Giang Văn Văn nói: "Theo tiên sinh nói, loại thuyền này không sợ va chạm, đốt cũng không hỏng, thậm chỉ có thể nổi lại ngay sau khi bị sóng lớn đánh chìm dưới nước."

"Thuyền chiến làm hoàn toàn bằng giáp sắt sao?" Công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám tin: "Giáp sắt nặng như vậy, dùng giáp sắt để làm thuyền, sẽ không bị chìm chứ?"

"Rất nhiều người cũng đã từng hỏi câu hỏi này, ngài đoán xem tiên sinh trả lời như thế nào?"

"Trả lời như thế nào?"

"Tiên sinh không trả lời, chỉ dùng sắt làm ra một chiếc chậu lớn, ném xuống nước."

Giang Văn Văn nói: "Cái chậu lớn không những không chìm ngược lại còn có thể chứa được một người!"

Mặc dù công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy chậu sắt nhưng lại thường xuyên sử dụng chậu gỗ, Giang Văn Văn vừa nói cô ta đã hiểu đạo lý trong đó rồi.

Nhưng cô ta vẫn không thể tưởng tượng được, một con thuyền lớn làm hoàn toàn bằng giáp sắt sẽ có dáng vẻ như thế nào, cô ta càng tò mò về xưởng đóng thuyền số một hơn.

Thuyền chiến bọc thép được coi là hạng mục quan trọng nhất ở trấn Ngư Khê, mức độ bảo vệ an ninh rất cao, ngay cả khi có Giang Văn Văn dẫn đầu, bọn họ vẫn cần phải mang theo giấy thông hành do Kim Phi và Hồng Đào Bình cùng ký, vẫn phải trải qua vài lần kiểm tra, nhân viên hộ tống canh cửa mới thả cho họ đi vào.

Sau khi vào sảnh xưởng đóng thuyền, công chúa Lộ Khiết che miệng kêu lên một tiếng.

Ngay cả Giang Văn Văn cũng mở to mắt.

Lần trước cô ấy đến xưởng đóng thuyền số một, ngay cả bóng dáng thuyền bọc thép cũng không thấy, nhưng bây giờ trong đại sảnh xưởng đóng thuyền số một lại có một ngọn núi đứng sừng sững như một con cá voi.

Hơn nữa ngọn núi này được làm bằng sắt.

Toàn thân thuyền bọc thép là màu đen, chỉ cần nhìn vào là có một cảm giác bức bách nặng nề đập vào mặt!

Công chúa Lộ Khiết cảm thấy không phải đang đối mặt với một con thuyền mà là một ngọn núi sắt thép đang nghiêng đổ sụp về phía mình.

"Đây chính là thuyền bọc thép sao?"

Công chúa Lộ Khiết ngước nhìn con thuyền bọc thép khổng lồ với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Khi đến thăm xưởng đóng thuyền số ba, công chúa Lộ Khiết quan tâm nhiều hơn đến sự mới lạ trong hoạt động của dây chuyền lắp ráp và lo lắng Kim Phi áp dụng máy hơi nước vào cho máy cưa gỗ, cũng khiến cô ta ý thức được khoảng cách giữa mình và Kim Phi.

Nhưng bây giờ, công chúa Lộ Khiết lại cảm thấy sợ hãi.

Thuyền cá do Kim Phi chế tạo có tốc độ nhanh, nhưng thuyền cá dù sao cũng là thuyền nhỏ, không thể đi xa, năng lực tác chiến cũng thấp, rất khó để uy hiếp được Đông Man.

Nhưng thuyền bọc thép thì khác!

Nếu như Kim Phi có con thuyền lớn như vậy khi tấn công thành Du Quan thì bọn họ có thể đánh chìm được không?

Công chúa Lộ Khiết đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn thấy một chàng trai trẻ đầu tóc rối bời đang đi về phía bọn họ.

"Ngươi là ai, xin dừng bước!" Băng Nhi đứng trước mặt công chúa Lộ Khiết, cảnh giác nhìn chàng trai trẻ.

"Ta là ai? Ta còn phải hỏi các ngươi là ai đó?" Chàng trai trẻ đánh giá nhóm người công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn về phía Giang Văn Văn, trong mắt đầy nghi vấn hỏi: "Các ngươi làm gì?"

Tuy rằng anh ta không biết Giang Văn Văn, nhưng cảm thấy hơi quen mặt, hơn nữa Giang Văn Văn mặc quần áo nhân viên hộ tống, còn có thể nghênh ngang đi vào đây, chắc chắn là người mình.

"Bái kiến Hồng công tử!"

Giang Văn Văn hành lễ với Hồng Đào Bình: "Ta là Giang Văn Văn trung đội trưởng đội ba liên đội một đội súng kíp của quân Nương Tử núi Thiết Quán, vị này là công chúa Lộ Khiết của Đông Man, đến thăm trấn Ngư Khê, tiên sinh bảo ta bảo vệ sự an toàn của cô ấy!"

Sau khi nói xong, cô ấy lại giới thiệu với công chúa Lộ Khiết nói: "Điện hạ, vị này là Hồng công tử, là người phụ trách của xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, cũng là bạn tốt của Kim tiên sinh, Trấn Viễn số một và thuyền bọc thép đều là do Hồng công tử phụ trách chế tạo!"

Lộ Khiết nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, lễ phép hành lễ với Hồng Đào Bình: "Lộ Khiết bái kiến Hồng công tử!"

"Không cần đa lễ!"

Hồng Đào Bình tùy ý hành lễ lại, sau đó cũng không hề né tránh công chúa Lộ Khiết, cau mày nhìn Giang Văn Văn: "Ngươi không biết thuyền bọc thép là hạng mục cơ mật sao, tại sao lại dẫn công chúa của Đông Man tới đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK