Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“1%…”

Kim Phi hơi thất vọng.

Nhưng ngay sau đó cảm thấy thoải mái.

Dù một phần có hơn ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

Ít nhất có thể giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt của tiêu cục.

Sau khi suy nghĩ, gật đầu nói: “Được!”

Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy lo lắng Kim Phi sẽ tức giận.

Nếu vì chuyện này mà để lại khoảng cách trong lòng hai người, thì thật đáng tiếc.

“Điện hạ, chậm trễ sợ sẽ phát sinh biến cố, Lão Hàn từng nói với người dân, bảo bọn họ sau khi dắt ngựa ra ngoài sẽ tập hợp tại mương Lão Quát ở phía Bắc, ta nghĩ chúng ta có thể hành động rồi”.

Kim Phi nói: “Lần này dân chúng bị doạ sợ, ngộ nhỡ bọn họ không đợi được người, dắt ngựa rời đi, muốn tìm từng người sẽ tốn rất nhiều công sức!”

“Tiên sinh nói có lý!”

Cửu công chúa gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước, lại quay về.

Cô ấy lúng túng xoa mũi, khẽ nói: “Vũ Dương có việc, muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ..”.

Kim Phi sửng sốt trong giây lát, lập tức đoán được là chuyện gì.

Nhưng hiếm khi thấy Cửu công chúa hành động như một cô bé như vậy, trong lòng Kim Phi nổi lên ý trêu đùa, cố ý hỏi: “Mời điện hạ nói!”

“Chính là... là…”

Cửu công chúa do dự mấy lần, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Vũ Dương muốn mượn tiên sinh một ít tiền, có được không?”

Công chúa có thái ấp, thân là hoàng nữ, nên mọi thuế má trong thái ấp, đều thuộc về cô ấy, không giống Khánh Hoài, phải nộp một nửa.

Chỉ là Cửu công chúa không nỡ bóc lột người trong thái ấp, tiền bạc tích góp cũng không có bao nhiêu, hơn nữa vì mua Hắc Đao ở kinh thành, cô ấy đã đưa hết cho Lạc Lan.

Khi đến Thổ Phiên hoà hiếu kết giao, hoàng đế sợ con gái mình bị coi thường, nên đã đưa cho một lô vàng làm của hồi môn.

Cửu công chúa sinh ra trong hoàng gia, không có khái niệm với tiền bạc.

Khi đến làng Tây Hà, bị đống đồ chơi lung tung do Kim Phi phát minh làm hoa mắt, cảm thấy dùng Hắc Đao, gương, viên pha lê và các loại đồ chơi tốt hơn vàng bạc rất nhiều, nên đã để vàng bạc ở làng Tây Hà, mang theo một đống đồ chơi đến Tây Xuyên.

Bây giờ phải mua ngựa chiến từ người dân, cô ấy mới nhận ra, bản thân không có tiền...

Cô ấy cũng không thể dùng Hắc Đao, gương, viên pha lê để đổi ngựa với người dân được.

Trong mắt quý tộc gương và viên pha lê là báu vật, nhưng với người dân mà nói chúng chẳng có tác dụng gì cả.

Hơn nữa dù người dân đồng ý, thì có thể đổi được bao nhiêu con ngựa chứ?

Kim Phi thấy hai tay Thấm Nhi đã nắm chặt, không dám tìm đường chết nữa, nhịn cười hỏi: “Không biết điện hạ muốn mượn bao nhiêu?”

“Năm mươi... năm mươi ngàn lượng, được không?”

Cửu công chúa lộ ra vẻ xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy mượn tiền người khác, hơi không kịp thích ứng.

“Năm mươi ngàn lượng?”

Kim Phi hoàn toàn không nói nên lời.

Hàn Phong hứa với người dân mỗi con ngựa chiến 5 lạng bạc, Đan Châu mang theo tổng cộng 10.000 kỵ binh, cho dù người dân có lấy hết ngựa chiến trong doanh trại, thì tổng cộng cũng chỉ có năm mươi ngàn lượng bạc.

Cửu công chúa hào hứng đi thu ngựa, nhưng không có tiền trong tay.

Trên thực tế, Cửu công chúa dù nghèo đến đâu cũng không đến mỗi một ít tiền cũng không có.

Chẳng qua vì lý do an toàn, nên mượn nhiều một chút.

Dù sao cũng phải mở miệng, mượn bốn mươi ngàn lượng với năm mươi ngàn lượng có khác gì nhau đâu?

Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay, vội vàng hứa: “Tiên sinh yên tâm, Vũ Dương có thể dùng tiền thuế thái ấp làm vật đảm bảo, tuyệt đối không ăn quỵt!”


“Điện hạ, ý ta không phải vậy, cũng không cần lấy cái gì ra bảo đảm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK