Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Phi lớn lên trên núi, nhảy nhót di chuyển trong núi rừng nhanh nhẹn như khỉ.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh đã cử hơn trăm người đuổi theo và chặn đường. Dù nhanh nhẹn đến đâu nhưng Đường Phi cũng không thể hoàn toàn cắt đuôi được những kẻ truy đuổi.
Khi vòng vây của kẻ thù ngày càng siết chặt, Đường Phi đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng còi tre.
Loại còi này rất giống với tiếng chim hót, và là tín hiệu được sử dụng để liên lạc ở cự ly gần giữa những nhân viên hộ tống. Nó cũng là một trong những môn đào tạo thiết yếu cho các trinh sát, truyền tải những thông điệp khác nhau thông qua âm tiết và độ dài khác nhau.
Đường Phi ngừng nghe một hồi, sau đó xoay người chạy sang bên phải.
Kẻ địch phía sau vội vàng đuổi theo.
Khi họ chạy đến bìa rừng, một loạt đá bất ngờ bay ra từ trên cây, đập vỡ đầu khiến kẻ thù đổ máu.
Sau đó, đội hộ tống 2 lao ra khỏi rừng, giao tranh với những kẻ truy đuổi trong một trận chiến khốc liệt.
“Đường Phi, không hổ là ngươi, làm tốt lắm!”
Đại đội trưởng đại đội 2 vồ bả vai Đường Phi, kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Lão Ưng vừa rất buồn vì mất khinh khí cầu cũng bật cười.
Họ có thể coi là tận mắt chứng kiến những thành tựu của Đường Phi, ngưỡng mộ anh ta từ tận đáylòng.
“Sao các ngươi vần còn ồ đây?” Đường Phi lo lắng hỏi.
Vừa rồi anh ta đã chứng kiến cuộc phục kích của đại đội 2 đang định ra mặt nhưng đã kiềm chế được bản thân vào giây phút cuối cùng.
Các lọ dầu hỏa, bình dầu hỏa ném từ trên cao xuống sẽ lung lay theo chiều gió. Lão Ưng là một trong những người am hiểu nhất về khinh khí cầu, không chỉ biết cách vận hành chúng mà còn rất giỏi trong việc tránh các cuộc tấn cồng.
Đường Phi tin rằng anh ta có thể trốn thoát cùng đại đội 2.
Trên thực tế, Lão Ưng cũng không làm Đường Phi thất vọng, dưới sự lãnh đạo của anh ta, thiệt hại của đội hộ tống 2 cũng không quá lớn.
Núi Khôi Dương quá gần làng Tây Hà, mục tiêu chính của Phùng tiên sinh và mưu sĩ chính là khinh khí cầu, cũng không nghĩ đến việc mạo hiếm đuổi theo đại đội 2.
Đại đội 2 đã quen thuộc với địa hình xung quanh và trốn thoát thuận lợi.
Tuy nhiên, không lâu sau khi trốn thoát đã phát hiện đội quân lương của kẻ địch đã bị đốt cháy.
Nhận thấy kẻ địch đang điên cuồng truy lùng Đường Phi, bọn Lão Ưng ngay lập tức đoán được
chuyện gì đã xảy ra.
Nếu họ giả vờ không nhìn thấy họ có thể dễ dàng quay về làng mà không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, tất cả những nhân viên hộ tống đều nhất trí ở lại và giải cứu Đường Phi.
Vì điều này một số nhân viên hộ tống thậm chí còn lẻn trở lại núi Khôi Dương, trục vớt hai máy bắn đá từ rìa đám cháy và phục kích trong rừng cây.
Kẻ đỊch vội vàng đuổi giết Đường Phi, mất cảnh giác nên bị máy bắn đá giết chết không ít.
Những người may mắn không bị ném đá đến chết thì cũng bị thương phần lớn, những nhân viên hộ tống nhanh chóng áp đảo, tiêu diệt chúng một cách dễ dàng.
Khi nhân viên hộ tống trở về nhìn thấy Đường Phi không khỏi vỗ bả vai anh ta khen ngợi.
“Đường Phi, làm tốt lắm!”
“Đường Phi, chờ khi nào đánh giặc xong thì nhất định phải đãi bọn ta một chầu đấy!”
“Nhất định đấy lần này ngươi chí ít cũng sẽ được chiến cồng hạng hai!”
“Chúng ta nhiều người thế này mà còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng chỉ với một mình Đường Phi đã hoàn thành, còn suýt chút nữa đã hy sinh mạng sống, ta nghĩ hắn đủ tư cách được chiến cồng hạng nhất ấy chứ!”
“Chiến công hạng nhất à, hình như trong tiêu cục
không nhiều người đạt được đâu?”
“Đúng vậy có rất nhiều chiến công hạng nhất tập thể, nhưng không có cá nhân nào nhận được chiến công hạng nhất mà còn sống cả!”
“Đường Phi đúng là đỉnh của chóp!”
Sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viền, đế nâng cao cảm giác danh dự và sự gắn kết của những nhân viên hộ tống, Kim Phi đã làm theo chế độ chiến công quân sự kiếp trước, cũng thiết lập một bộ chế độ chiến công.
Trong số do, chiến công hạng nhất cá nhân là loại chiến công khó đạt được nhất, nếu muốn đạt được chiến công hạng nhất thì phải giống như Đường Phi, không chỉ cần chiến đấu bằng cả tính mạng, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Kế từ khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, hầu như ngày nào cũng có nhân viên hộ tống ra ngoài đánh giặc, hoặc là chiến da’u với thổ phỉ, hoặc là chiến đấu với Đông Man, Thổ Phiên, nhưng với tần suất chiến đấu cao như vậy, hơn một năm nay cũng chỉ có một vài người đạt được chiến công hạng nhất, tất cả dều là huân chương truy tặng.
Tiêu chuấn khắt khe là do Kim Phi đã từng đọc một tài liệu về chiến công ở kiếp trước. Nó ghi lại việc làm của một số người được chiến công hạng nhất.
Lúc đó Kim Phi nghĩ mấy cái đó giống như đang
đọc một câu chuyện. Mãi cho đến khi xem một bộ phim tài liệu kể về những vết sẹo trên cơ thể của những người lính già, y mới nhận ra đó là sự thật.
Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiếu rõ hơn về sự vĩ đại của những người lính già đó.
Những người nhận được chiến công hạng nhất mà y thây ở kiếp trước phải đối mặt với những nguy hiểm không kém gì Đường Phi vừa gặp.
Hai vai Đường Phi gần như tê dại, khi thấy một nhân viên hộ tống lại sắp vỗ vai mình, anh ta nhanh chóng chặn lại: “Các người không chạy trốn sao? Tại sao các người lại quay lại?”
“Nếu chúng ta bỏ chạy, vị đại anh hùng như ngươi sẽ ra sao?”
Nhân viên hộ tống mỉm cười: “Đường Phi, chuẩn bị khao bọn ta một chầu đi!”
“Chờ khi chúng ta còn sống trở về rồi hãy nói đến chuyện khao mọi người một chầu!”
Đường Phi thấy hai nhân viên hộ tống vẫn đang tháo rời máy bắn đá, vội vàng nói: “Mặc kệ máy bắn đá đi, nhanh chóng đi thôi, nếu chậm trề có thể sẽ muộn!”
“Đường Phi, ta thấy vừa rồi ngươi táo bạo như vậy, sao đột nhiên lại trở nên e dè thế?”
Một trong những nhân viên hộ tống nói: “Khinh khí cầu của họ cũng bay xa fôi, bọn họ còn có thể làm gì chúng ta?”
Khinh khí cầu của địch bay lên đã bay đi rất xa, còn những khinh khí cầu chưa bay lên rất có thế đã bị đốt cháy. Chính vì vậy mà những nhân viên hộ tống cảm thấy đủ an toàn để trò chuyện và cười đùa ở đây.
Nếu khinh khí cầu của địch vần còn đó thì bọn họ đã sớm chạy biến dạng rồi.
“Lúc tiên sinh giảng bài đã nói, ngài ấy luôn nói trên chiến trường không được Ồm bất kỳ ảo tưởng nào, nếu không sẽ cách cái chết không còn xa nữa!”
Đường Phi nói: “Bất kể như thế nào, chúng ta cứ trở về trước đã.”
“Đường Phi nói đúng, mọi người rút lui trước đi.”
Ngay khi đại đội trưởng đại đội 2 ra lệnh rút lui, các trinh sát trong đại đội đã chạy đến.
“Đại đội trưởng, khồng ổn rồi. Kẻ địch đã vòng ra phía trước và chặn đường chúng ta!”
Phùng tiên sinh là người nhỏ nhen, ăn miếng phải trả miếng. Sau khi bỏ ra bao nhiêu công sức để lập kế hoạch, đi đến bước cuối cùng lại bị một mình Đường Phi phá hỏng, đó là điều mà Phùng tiên sinh không thể chấp nhận được.
Phát hiện đại đội 2 tiếp viện cho Đường Phi, Phùng tiên sinh càng thêm tức giận, ông ta ra lệnh điều động ba trăm kỵ binh, đồng thời chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống khi bọn Đường Phi đang phục kích người truy đuổi!
“Sợ cái gì cái đó đến!”
Đường Phi nhanh chóng trèo lên cây cao, từ trên ngọn cây quan sát xung quanh, hy vọng tìm được đường thoát thân.
Tuy nhiên, Phùng tiên sinh cũng lớn lên ở vùng núi, hơn nữa sớm đã thuộc làu địa hình xung quanh làng Tây Hà, căn bản khồng để cho bọn Đường Phi bất kì đường lui nào.
Từtrên cây quan sát một hồi, Đường Phi nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: “Không có đường ra, trước sau đều bị phong tỏa, chúng ta nhanh chóng chiếm lấy ngọn doi nhỏ này, tiếp theo e rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến đầm máu!”
Nói xong, anh ta tiếp tục nói với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, là ta liên lụy mọi người rồi!”
“Đều là huynh đệ trong nhà cả, ngươi đang nói cái gì vậy!”
Đại đội trưởng xua tay nói: “Không phải chỉ là đánh giặc thôi sao, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ sợ cái gì đâu, cứ đánh là được!”
Những nhân viên hộ tống khác cũng rối rít phụ họa.
Nói thì nói vậy, nhưng khi nghe tiếng bước chân và tiếng la hét chém giết ngày càng gần, rất nhiều nhân viên hộ tống vẫn tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên bọn họ cũng không sợ, bởi vì khi bọn họ phát hiện ra Đường Phi, Đại đọi trưởng đã phái người trở về làng báo cáo, bọn họ dều tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ phái nqười tới cứu bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK