Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trấn Viễn số hai chạy dọc theo sông Gia Lăng được nửa giờ, Kim Phi nhìn thấy dọc bờ sông có một nhà kho khổng lồ.

Ngày càng có nhiều tàu thuyền trên sông.

"Đó là nhà kho của xưởng làm muối của chúng ta."

Quan Hạ Nhi chỉ vào nhà kho nói: “Ca ta nói muối mà người dân Xuyên Thục ăn hiện tại đều là do xưởng làm muối của chúng ta sản xuất, những con tàu lớn đó cũng đến chở muối!”

Nói đến đây, trên mặt Quan Hạ Nhi lộ ra một chút tự hào.

Muối là một nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, quan trọng như lương thực.

Trước khi Kim Phi mở xưởng làm muối, muối là một trong những khoản chi lớn nhất của nhiều hộ gia đình.

Kim Phi từng tận mắt nhìn thấy có người đang cạo đất trong bồn cầu để thu muối, mặc dù sau khi trở về sẽ hấp và lọc muối đơn giản nhưng mùi hôi không thể nhầm lẫn được.

Nếu có cách khác thì họ đã không làm như vậy.

Nhưng muối ăn quá đắt, nhiều người không đủ tiền mua, để có thể lấy muối, họ chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

Kể từ khi Kim Phi mở xưởng làm muối, giá muối ở Xuyên Thục đã hoàn toàn giảm xuống.

Cụm từ khi xưa Kim Phi in trên túi muối “Để cho người dân yên tâm ăn muối” cũng xem như đã thực hiện được.

Không thể thiếu sự đóng góp của Quan Trụ Tử - tổng phụ trách viên của xưởng làm muối hiện nay.

Bây giờ, khi nói về Quan Trụ Tử người dân mười dặm tám hướng xung quanh không một ai không giơ ngón tay cái.

Lần này anh ta không dựa vào Kim Phi mà dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân.

Mặc dù với giá cả và chất lượng của xưởng làm muối làng Tây Hà, chỉ cần nằm không cũng có thể kiếm tiền, nhưng Quan Trụ Tử trước đây chỉ là một người làm ruộng ở miền núi, việc giữ trật tự cho xưởng làm muối cũng không dễ dàng.

Kể từ khi tiếp quản xưởng làm muối, Quan Trụ Tử gần như dành toàn bộ thời gian ở nhà máy, Quan Hạ Nhi chỉ gặp anh ta đúng hai lần vào năm ngoái.

Quan Hạ Nhi đang suy nghĩ có nên ghé qua gặp anh trai hay không thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc tàu cao tốc đang lao nhanh vào bờ.

Dù biết khả năng cao là người phe mình nhưng nhân viên hộ tống vẫn đứng lên, điều chỉnh một chút hướng của nỏ, sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.

Với việc địa vị của y, giờ đây bất cứ ai muốn gặp y cũng phải chào hỏi trước, đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại cũng phải trải qua nhiều cuộc kiểm tra....

Không phải do Kim Phi khoe khoang mà đây là vì sự an toàn của y.

Hiện tại có quá nhiều người muốn giết y, y không thể không phòng tránh.

"Đừng lo lắng, đó là anh trai của ta!"

Quan Hạ Nhi lấy từ trong túi của mình ra một chiếc kính viễn vọng và nói một cách hào hứng.

"Đó thực sự là xưởng trưởng Quan", Thiết Chùy xác nhận rằng người đàn ông trên boong tàu cao tốc thực sự là Quan Trụ Tử, nhân viên hộ tống bèn điều chỉnh hướng của nỏ để tránh làm Quan Trụ Tử bị thương.

“Phu nhân, người thông báo cho xưởng trưởng Quan rằng hôm nay chúng ta trở về sao?” Thiết Chùy hỏi.

“Không phải”, Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Có lẽ anh ấy thấy Trấn Viễn số hai.”

Tốc độ của ca-nô nhanh hơn nhiều so với Trấn Viễn số hai, rất nhanh đã đuổi kịp.

Trên boong tàu, nhân viên hộ tống thả một sợi dây thừng, nhân viên hộ tống phía dưới đỡ lấy sợi dây, buộc chiếc ca-nô vào phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó Quan Trụ Tử leo lên dây thang và trèo lên.

“Ca, sao huynh biết bọn muội đến đây?”

Quan Hạ Nhi tiến lên vui vẻ chào hỏi.

“Ta nhìn thấy ống khói của Trấn Viễn số hai từ xa, đoán rằng mấy ngày này các ngươi sẽ trở lại, sau đó ta nhìn thấy cờ lớn của em rể.”

Quan Trụ Tử nhìn cô từ trên xuống dưới, xác định Quan Hạ Nhi không bị thương sau đó cười nói: “Khi về bớt chút thời gian đi thăm mẹ của chúng ta.”

Mẹ cô vô cùng sợ hãi khi biết Quan Hạ Nhi đang dẫn quân đến tiếp viện cho Kim Phi, gần đây hàng ngày bà đều ăn chay, niệm Phật, cầu nguyện cho Quan Hạ Nhi và Kim Phi bình an trở về.

"Muội biết, nếu ngày mai không có chuyện gì, muội sẽ về." Quan Hạ Nhi lè lưỡi, cảm thấy có chút áy náy.

Sau đó, Quan Trụ Từ đi theo Quan Hạ Nhi lên tàu, khi nhìn thấy Kim Phi, anh ta nhìn xung quanh, xác định Kim Phi không bị thương rồi mới nở nụ cười ngây thơ chào hỏi: “Em rể đi đường vẫn ổn chứ? Ta thấy trên báo nói rằng đệ đã chiến đấu rất kiên cường trong trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, sau này còn đánh nữa không?”

"Ca, đây là quân sự quan trọng, sao có thể tùy tiện hỏi?" Quan Hạ Nhi cau mày nói.

Câu hỏi của Quan Trụ Tử quả thực có liên quan đến việc triển khai quân sự sau này của Kim Phi, có chút không thích hợp, nhưng Kim Phi xua tay, cũng không để ý: “Không sao đâu, ca là người bên mình mà.”

Sau đó, y nhìn Quan Trụ Tử và trả lời: "Trung Nguyên vẫn chưa được bình định, vẫn còn rất nhiều người dân sống trong tình trạng khó khăn. Chiến tranh chắc chắn sẽ tiếp tục, nhưng khi nào nó xảy ra còn tùy thuộc vào việc bọn địa chủ nhà giàu có hành động như một con quái vật ở khắp nơi không!”

“Ca, bây giờ huynh đã học đọc báo rồi à?” Quan Hạ Nhi không muốn nói về chủ đề này nữa nên cố ý chuyển chủ đề, hỏi đùa: “Ca, hiện tại huynh biết được bao nhiêu từ rồi?”

Kim Phi nghe thấy thế cũng cười rộ lên.

Quan Trụ Tử trước đây là một kẻ thô lỗ, nhưng bây giờ không chỉ học quản lý xưởng muối mà còn học đọc báo.

Quần áo anh ta mặc tuy vẫn làm bằng vải thô nhưng lại gọn gàng, rất sạch sẽ, toát ra vẻ uy quyền, khác hẳn với lần đầu tiên Kim Phi gặp anh ta.

Thật ra,khi mức sống được cải thiện, không chỉ Quan Trụ Tử mà nhiều người dân ở làng Tây Hà và làng Quan Gia cũng có nhiều thay đổi rất lớn trong hai năm qua.

Rất nhiều người chủ động tham gia các lớp học xóa mù chữ sau giờ làm việc.

Xưởng làm muối cần sử dụng nhiều lao động, có nhiều lớp xóa mù chữ, Quan Trụ Tử cũng đã tham gia lớp xóa mù chữ từ năm ngoái.

“Hạ Nhi, muội cũng biết ca muội ngốc nghếch, cũng không biết được bao nhiêu ký tự, nhưng ta có thể nhận ra hầu hết các ký tự trong nhật báo Kim Xuyên, chỉ là đôi khi ta sẽ quên mất vài nét khi viết thôi.”

Quan Trụ Tử gãi đầu, cười ngây ngô trả lời.

“Có thể đọc không có rào cản đã là tốt rồi, hơn nữa, ca, huynh không ngốc, Thiết đại nhân cũng khen huynh mấy lần, nói huynh quản lý xưởng làm muối rất tốt, xưởng làm muối là một trong những công trình sinh lời nhất của chúng ta ở làng Tây Hà, binh lính của chúng ta có cơm ăn, nước uống thì không thể thiếu công lao xưởng làm muối của các huynh.

Kim Phi cũng cười khen vài câu.

Ở đây, hắc đao và xà phòng thơm không thể nào kiếm được nhiều tiền, khi thuế chưa nhiều, muối và và nông cụ bằng sắt đã trở thành mặt hàng doanh thu chính của thương hội Kim Xuyên.

Tỷ suất lợi nhuận của muối thực sự rất ít, thậm chí còn bị lỗ trong giai đoạn đầu.

Nhưng bây giờ nhà máy muối đã hình thành quy mô, vấn đề vận chuyển cũng được giải quyết, đã bắt đầu có lợi nhuận.

Mặc dù lợi nhuận không nhiều, nhưng lượng tiêu thụ vô cùng lớn, thương hội Kim Xuyên thành lập hợp tác xã mua bán ở khắp nơi, muối ăn là hàng hóa có số lượng bán ra lớn nhất.

Gom ít thành nhiều, lợi nhuận tương đối khả quan.

Hơn nữa muối ăn là vật tiêu hao, cho nên lợi nhuận này có tính kéo dài.

Thật ra Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc cũng từng khen Quan Trụ Tử mấy lần, nhưng Kim Phi thì chưa.

Dẫu sao Quan Trụ Tử cũng là ca ca của Quan Hạ Nhi.

"Thiết đại nhân quá khen rồi, muối của chúng ta vừa rẻ vừa tốt, chỉ cần làm ra được, người dân lập tức tới cướp mua, ta cũng không làm được gì." Quan Trụ Tử khoát tay, lời nói cũng rất khiêm tốn.

Bởi vì ở kênh Hoàng Đồng có quá nhiều người chết trận, dọc đường tâm trạng của Kim Phi đều không tốt lắm.

Nhưng gặp Quan Trụ Tử, thấy Kim Xuyên ngày càng phát triển hưng thịnh, nỗi buồn trong lòng Kim Phi cũng tiêu tan đi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK