Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngày thứ ba, đã không còn là cơn đau bụng đơn giản nữa mà y bắt đầu thèm ăn, lục lọi các hộp, tủ để tìm kiếm những thực phẩm có thể đã vô tình bị bỏ quên ở đâu đó.

Thậm chí còn lục lọi ngăn kéo của mấy người bạn cùng phòng.

Nhưng nam sinh tiêu tiền đều là ăn xài hoang phí, cuối tháng đói hai bữa là chuyện bình thường, nên căn bản là trong ký túc xá không tìm thấy một miếng ăn nào.

Kim Phi chỉ có thể bất lực nằm ngửa trên giường.

Đến ngày thứ tư, cơn đói khát như bị một con mèo cào, cấu, liên tục cào cấu y, thúc giục y đứng dậy đi tìm thức ăn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Kim Phi đành phải ra khỏi ký túc xá, hy vọng sẽ may mắn nhặt được gì đó dù chỉ năm mươi xu.

Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của y, đi vòng quanh khuôn viên trường mấy lần cũng không thấy một xu nào.

Đang là giờ ăn trưa, căng tin cũng mở hai cửa sổ cho những học sinh không về nhà trong kỳ nghỉ lễ.

Khi đi ngang qua căng tin, Kim Phi nhìn thấy những học sinh khác vứt thức ăn thừa vào thùng rác, Kim Phi đột nhiên nảy ra ý tưởng đi nhặt đồ ăn.

Tại sao y lại đói bụng, không phải chỉ vì lòng tự trọng thôi sao?

Lý trí cuối cùng khiến y không làm như vậy, trái lại là y chạy về ký túc xá như chạy trốn, cố ép mình đi vào giấc ngủ, trải qua ngày thứ tư.

Đến ngày thứ năm, bởi vì cơn đói mà y đã tỉnh giấc, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại đến căng tin.

Có lẽ sâu trong thâm tâm, y muốn đi xem hai thùng rác kia còn thức ăn thừa nào không, nhân lúc trời còn chưa sáng và không có ai nhìn thì đi nhặt một ít đi.

Thật sự là y đói đến mức không chịu nổi nữa...

Đáng tiếc, thùng rác đã được dọn sạch sẽ, trên vách thùng chẳng còn gì ngoài mấy miếng lá cải.

Thậm chí y còn sinh ra cảm giác muốn cầm lá cải đó đưa lên miệng ăn.

Nhưng tiếng động trong căng tin vang lên, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

Quay lại nhìn, y tình cờ nhìn thấy người trong bếp bước ra với một nồi bánh bao mới hấp.

Lúc này, Kim Phi nảy ra ý tưởng chộp lấy hai cái bánh bao rồi bỏ chạy.

Y đói đến mức không còn quan tâm đến nhân phẩm hay hậu quả gì nữa.

Ý nghĩ đó khiến y giật mình.

May mắn thay, y chưa hoàn toàn mất đi lý trí và cũng không làm như vậy, thay vào đó y quay trở lại ký túc xá, rồi dọn dẹp những cuốn sách cũ từ năm ngoái của mình và bạn cùng phòng một chút, mang đến chỗ thu mua phế liệu bán sáu cuốn được 5 xu.

Kim Phi cầm mấy đồng rách nát, lập tức mua bốn cái bánh bao không.

Trước giờ y cũng không biết là bánh bao không hấp thôi mà có thể thơm ngọt đến thế.

Trước khi đến Đại Khang, Kim Phi nghĩ mình đã đủ khốn khổ rồi.

Nhưng trên đường tới đây, y mới nhận ra là những đau khổ mà y đã trải qua ở kiếp trước cũng chẳng là gì so với người dân Đại Khang.

Những ngày gần đây, đêm nào Kim Phi cũng nằm mơ thấy ác mộng.

Những giấc mơ đều là những cảnh tượng bi thảm mà y nhìn thấy lúc ban ngày.

"Tướng công, chúng ta đến rồi!"

Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Kim Phi, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

“Gần đây xưởng muối vẫn sản xuất bình thường sao?”

Kim Phi tỉnh thần lại, hỏi nhân viên hộ tống đang chào đón mình.

Trước đây bến tàu Kim Xuyên chỉ là một bến rất nhỏ, nhưng nơi đây đã trở nên sôi động hơn kể từ khi Kim Phi xây dựng xưởng muối ở đỉnh Song Đà.

Hàng ngày có vô số chuyến tàu chở nguyên liệu và muối thành phẩm nối đuôi nhau không dứt, nên thường xuyên gây ùn tắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK