Nếu là lúc bình thường, quản gia chắc chắn sẽ vô cùng hưởng thụ cảnh tượng nô lệ quỳ lạy hắn đầy cả sân.
Nhưng lúc này hắn sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người.
Là đại quản gia phủ Tể tướng, hắn ít nhiều gì cũng đã nghe nói tới chuyện hồi xế chiều.
Lúc này phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên sân, nhân viên hộ tống trên đó có thế đều là người Trung Nguyên.
Lỡ như họ bị khiêu khích, ném thẳng hai túi thuốc nổ vào phủ Tế tướng, phủ Tể tướng sẽ tiêu đời ngay.
“Mau đứng dậy hết đi! Mau đứng dậy đi!”
Quản gia vội vàng nhảy xuống khỏi bục, đỡ dậy nồ lệ gần hắn nhất.
Đây là lần đầu tiên quản gia đối xử với nồ lệ nhẹ nhàng gần gũi như vậy, nhưng tên nô lệ này lại bị dọa sợ, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu: “Quản gia gia gia ta sai rồi, xin ngài hãy tha cho ta!”
Những nô lệ khác nhìn thấy, cũng bị dọa sợ liên tục dập đầu.
Mồ hôi lạnh trên đầu quản gia rơi xuống, chỉ muốn quỳ xuống lạy các nô lệ luôn.
Thấy tình hình sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, quản gia không thể làm gì khác ngoài cầm chiếc
chiêng đồng bên cạnh lên gõ hai cái.
Các nô lệ vội vàng dừng ngay việc cầu xin tha thứ lại, vần quỳ xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Quản gia vội vàng nói: “Chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy phi thuyền trên đầu rồi chứ?”
“Con diều lớn này được gọi là phi thuyền sao?”
Lý Địch rất muốn ngẩng đầu lên nhìn thử phi thuyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tiếp tục nghe quản gia nói chuyện.
“Những phi thuyền này là do quốc sư Đại Khang của các ngươi phái tới, bọn họ đã nói với bệ hạ, muốn đón các ngươi trở về…”
Quản gia còn chưa nói xong, các nồ lệ phía dưới cũng không tự chủ được mà thở mạnh hơn.
Người chưa từng làm nô lệ, không thế nào tưởng tượng được sự bi thảm của nô lệ.
Trở lại Đại Khang, khõng chỉ là nguyện vọng của một mình Lý Địch, cũng là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của rất nhiều nồ lệ.
Khát vọng tự do của bọn họ thậm chí vượt qua cả nỗi sợ hãi quản gia!
Hơn một nửa số nô lệ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía quản gia, giống hệt như đang đợi lời phán quyết cho số mệnh!
Dưới ánh mắt mong đợi của các nô lệ, quản gia chậm rãi nói: “Bệ hạ đã đồng ý đề nghị của quốc sư
Đại Khang, ra lệnh thả các ngươi ra!1′
“Các ngươi có thể trở về Đại Khang fôi!”
Quản gia nói xong, trong sân vần hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, trong góc truyền ra một tiếng khóc thút thít không kìm nén được.
Khóc thút thít giống như có tính lây lan, chỉ trong thời gian ngắn ngủi của mâỳ hơi thở, đã từ một người lan đến cả sân.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, gần như tất cả nô lệ cũng không nhịn được mà bật khóc.
“Ca ca, lời quản gia đại nhân vừa nói… là thật sao?”
Lý Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn ca ca với vẻ mặt khồng dám tin: “Chúng ta thật sự có thể đi về sao?”
“Đúng, chúng ta có thể trở về rồi!”
Lý Địch gật đầu, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống gò má.
Cậu bé theo cháu trai của Tể tướng đi học, cũng từng gặp nhiều chuyện, biết quản gia không dám lấy lệnh của Hoàng đế ra làm trò đùa.
Lại nhớ tới tiếng động phát ra từ phía hoàng cung vào buổi sáng, Lý Địch đại khái có thể đoán được, nhất (Tịnh là phi thuyền đã giao chiến với Đảng Hạng rồi, mà Đảng Hạng rất có thể đã thua!
Nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền đang lơ lửng trên đỉnh đầu, Lý Địch đột nhiên cảm
thấy trong lòng vô cùng vững vàng.
Quản gia thường ngày nhìn vô cùng đáng sợ cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
“Quản gia đại nhân, chừng nào bọn ta mới có thể rời đi!”
Lý Địch hét lớn.
Tiếng khóc thút thít xung quanh trong nháy mắt đã dừng lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía quản gia.
“Các ngươi muốn đi thì đi lúc nào cũng được!”
Quản gia mở miệng nói: “Từ cửa thành Tây đi ra ngoài, quốc sư Đại Khang của các ngươi sẽ phái người đợi ở bên kia đón các ngươi!”
“Đi lúc nào cũng được ư?”
Lý Địch nghe vậy, kéo muội muội đi ra ngoài ngay.
Còn việc thu xếp hành lý gì đó, hoàn toàn không cần thiết.
ở nơi này, bọn họ là nô lệ, bất kỳ tài sản gì bao gồm cả mạng sống của bọn họ, dều thuộc về chủ nhân.
Trừ y phục rách rưới đầy lồ thủng trên người này ra, cậu bé và muội muội không có bất kỳ tài sản gì cả.
“Ca ca…”
Muội muội phát hiện ca ca dẫn đầu rời đi, bèn kéo tay áo của Lý Địch.
Cô bé hơi sợ hãi, muốn để cho người khác đi
trước, đến khi xác nhận người khác không sao thì mới
đi theo ra ngoài.
“Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!”
Lý Địch lại ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sải bước đến cửa sau của viện.
Không ai ngăn cản cậu bé, Lý Địch dắt muội muội, dề dàng không trở ngại mà đi qua cửa sau, đi tới đường phố phía sau phủ Tể tướng.
Những nô lệ khác nhìn thấy Lý Địch không sao, cũng đuổi sát theo.
Đến khi tất cả nồ lệ đều đã đi ra khỏi sân, quản gia phất tay, một đám gia đinh chạy ra.
Các nô lệ tưởng gia đinh tới đế giết bọn họ, bị dọa sợ lại quỳ đầy xuống đất.
“Các ngươi không phải sợ, bọn họ đến đế bảo vệ các ngươi ra khỏi thành!”
Quản gia bị họ dọa sợ phải mau chóng giải thích.
Sát thủ trên bầu trời vẫn (Tang chăm chú theo dõi, nếu lỡ có một người chết, thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Mọi người đứng lên hết đi!”
Lý Địch thấy các nồ lệ vẫn không dám đứng lên, bèn hét lớn: “Trên trời dều là người của quốc sư, chúng ta thật sự tự do rồi!”
Nói xong, cậu bé kéo muội muội chạy về phía cửa thành Tây.
Phần lớn người ốêu có tâm lý đám đông, có Lý Địch dần đầu, những nô lệ khác cũng đuổi sát theo.
Quản gia vội vàng gọi gia đinh chạy lên phía trước mở đường.
Chịu đói chịu khát đối với nô lệ là chuyện bình thường như cơm bữa, thế nên rất nhiều nô lệ có sức khỏe rất kém.
Huynh muội Lý Địch cũng vậy.
Mới chạy hơn một trăm thước, hai huynh muội đã bắt đầu thở hổn hến.
Phía sau có hai nô lệ thậm chí còn ngã xuống, nhưng sau khi bò dậy, ngay cả vết thương cũng không thèm nhìn, tiếp tục chạy thật nhanh.
Tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, chạy về phía cửa thành Tây.
Không, bọn họ đang chạy về phía tự do và hy vọng!
Cửa thành Tây ngày thường được canh gác nghiêm ngặt, lúc này lại mở toang cửa ra.
Lý Địch dẫn theo muội muội, là người đầu tiên ra khỏi cửa thành.
Ngay bãi đất trống đối diện với cửa thành có cắm một lá cờ màu đen rất to, giống y như cờ đen trên phi thuyền.
Phía dưới cờ đen, nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng một hàng.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây cờ đen và nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen tựa như được mạ thêm một lớp vàng.
Cảnh này giống như đã khắc sâu trong đầu Lý Địch, cho đến lúc chết già cũng không quên.
“ô, người đi ra ngoài đầu tiên lại là hai đứa trẻ!”
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống đứng ở trước mặt ngoắc tay về phía hai huynh muội: “Đến đây đi!”
“Các… Các ngài là do quốc sư đại nhân… phái tới đón bọn ta sao?”
Lý Địch thở hổn hển hỏi.
“Đúng vậy” Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống gật đầu: “Tiên sinh phái chúng ta tới, đón các ngươi về nhà!”
“Cha! Mẹ! Hai người nghe thấy chưa?”
Lý Địch đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu về phía Đại Khang: “Quốc sư của Đại Khang chúng ta phái người tới đón con và muội muội fôi! Hai người có thể yên lòng nhắm mắt rồi!”
Sau khi dập đầu ba cái, Lý Địch lại quỳ xuống trước mặt đại đội trưởng của nhân viên hộ tống: “Xin hỏi dại danh tôn quý của quốc sư đại nhân? Ta muốn lập bia trường sinh cho đại nhân, cung phụng cả đời!”
“Ha ha, tiểu quỷ thế mà biết nói chuyện thật đấy.”
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống cười nói: “Nhớ cho kỹ, tiên sinh nhà ta là Nhất Tự Tịnh Kiên
Vương của Đại Khang, quốc sư Đại Khang, thống lĩnh quân Trấn Viễn, đại đương gia của tiêu cục Trấn Viền, tổng chưởng quầy của tiền trang và thương hội Kim
Xuyên: Kim Phi!”
“Đa tạ đại nhân đã nói cho biết!”
Lý Địch gật đầu, ghi nhớ kỹ cái tên này trong lòng.
“Được fôi, đứng lên qua bên kia ăn chút gì đi.”
Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống kéo Lý Địch dậy: “Chờ ngày mai mọi người đến đông đủ sẽ lập tức dần các ngươi về nhà!”
Hoàng đế mới của Đảng Hạng vô cùng thức thời, sau khi trở về lập tức sắp xếp người tới cửa thành Tây nhóm lửa nấu cơm, lúc này mẻ bánh bao đầu tiên đã ra lò, đang nóng hổi.
“Đa tạ đại nhân!”
Lý Địch lại thi lề, chỉ vào bánh bao hỏi: “Bọn ta có thể ăn không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK