Trong lòng Đại Lưu âm thầm chửi rủa, quay đầu lại nhìn Kim Phi.
Dù sao Khánh Chinh cũng là ca ca của Khánh Hoài, Đại Lưu cũng không tiện ra tay.
Nhưng Đại Lưu không dám, Bắc Thiên Tầm lại dám.
Kim Phi còn chưa kịp nói gì, Bắc Thiên Tầm đã bước tới một bước, đá bay Khánh Chinh.
“Khụ! Ngươi… Ngươi lại dám đánh ta…”
Khánh Chinh ngã xuống đất, chỉ vào Bắc Thiên Tầm, lại chỉ vào Kim Phi, vừa định quát ầm lên, thì thấy Bắc Thiên Tầm vén tay áo, hắn sợ đến nỗi ngậm miệng lại.
Nguỵ Võ Thái thở dài, đặt khế ước bán thân lên hàng ghế đầu tiên rồi hồn bay phách lạc rời đi, ngay cả Khánh Chinh cũng không quan tâm nữa.
Khánh Chi tự làm mất mặt, được gia nô đỡ dậy cũng rời đi.
Trước khi đi hắn còn quay đầu hung dữ trợn mắt lườm Kim Phi một cái.
“Ngươi thử lườm thêm cái nữa xem!”
Bắc Thiên Tầm vén tay áo đi tới.
Kim Phi lười so đo với kẻ ngu bèn gọi Bắc Thiên Tầm lại.
“Tiên sinh, khế ước bán thân của bọn họ!”
Đại Lưu nhảy lên võ đài, lấy khế ước bán thân đưa cho Kim Phi.
Ánh mắt của các cô nương nhìn về phía Kim Phi dần trở nên nóng như lửa.
Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi sẽ thu nhận tất cả bọn họ.
Dựa theo luật pháp của Đại Khang, Kim Phi giữ khế ước bán thân thì những cô nương này chính là người của y.
Nhưng Kim Phi không có ý định nhận lấy khế ước bán thân mà ra hiệu cho Đại Lưu đưa khế ước bán thân cho các cô nương.
Các cô nương không đưa tay ra nhận mà nghi ngờ nhìn Kim Phi, không biết y có ý gì.
“Ta không nhận gia nô, lát nữa sẽ phái người đi với các cô gỡ bỏ thân phận nô tỳ, từ hôm nay trở đi, các cô sẽ là người tự do.”
Kim Phi mỉm cười giải thích.
“Gỡ bỏ thân phận?”
Tất cả các cô nương đều ngỡ ngàng.
Ngay sau đó biểu cảm của bọn họ trở nên rất đặc sắc.
Có người không tin nổi, có người mừng như điên, có người lại vui đến phát khóc…
Kim Phi bằng lòng thu nhận bọn họ, các cô nương đã vô cùng cảm kích.
Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi lại bằng lòng trả tự do cho bọn họ.
Niềm vui ngoài mong đợi tới quá đột ngột, rất nhiều cô nương cũng hoài nghi rằng mình nghe nhầm.
Một cô nương mặc váy lụa đỏ do dự một chút rồi hỏi dò: “Kim tiên sinh, ngài thật sự bằng lòng gỡ bỏ thân phận cho bọn ta ư?”
“Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ không phải đang đưa khế ước bán thân cho các cô sao?”
“Đa tạ lão gia!”
Cô nương mặc váy đỏ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Kim Phi dập đầu.
Những cô nương khác cũng lấy lại tinh thần, rối rít gia nhập đội ngũ dập đầu.
“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, đoàn ca múa Kim Xuyên bọn ta không cần dập đầu, sau này gặp lại cũng không cần gọi ta là lão gia, gọi ta là Kim Phi hoặc Phi ca đều được, các cô cũng đừng tự gọi mình là nô tỳ gì cả, biết chưa?”
Mặt Kim Phi đầy vẻ bất đắc dĩ ra hiệu cho Bắc Thiên Tầm cùng y đỡ bọn họ đứng dậy.
Đây là điều phiền phức nhất ở người thời phong kiến, tất cả mọi người đều có thói quen dập đầu.
Thấy quan dập đầu, thấy sợ dập đầu, vui vẻ cũng dập đầu…
Kim Phi lúc trước luôn không muốn đến kinh thành, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng vừa gặp Hoàng đế đã phải dập đầu.
Y thật sự không quỳ được.