Nhưng nếu lần này thể hiện tốt, ta cũng sẽ ghi nhớ kỹ, chờ đương gia quay về, ta sẽ bảo chàng thưởng thật lớn cho bọn họ!”
“Đã rõ!” Ba vị trưởng làng lần đầu tiên thấy Quan Hạ Nhi nói chuyện nghiêm nghị như vậy, vội vàng gật đầu.
“Vậy thì nhanh chóng đi làm việc của mình đi.”
Quan Hạ Nhi đưa Đường Đông Đông và ba vị trưởng làng ra khỏi nhà nhưng lại giữ lại Tiểu Ngọc.
“Tẩu tẩu, còn việc gì sao?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Cô lập tức truyền tin cho Chung Linh Nhi, bảo cô ấy đưa nhân viên hộ tống ở Quảng Nguyên và các huyện quay lại đây!”
“Rút về hết thì thương hội bên kia phải làm sao?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Người của thương hội cùng nhau rút về hết.”
“Những cửa hàng phải làm sao?” Tiểu Ngọc hỏi: “Bây giờ loạn như thế, không có ai trông cửa hàng, hàng bên trong chắc chắn sẽ bị trộm sạch.”
“Trước mắt không quan tâm bên cửa hàng được nữa!” Quan Hạ Nhi nói: “Không có cửa hàng, chúng ta có thể mở lại, bây giờ quan trọng nhất là dù thế nào cũng phải giữ được làng!”
Khi mệnh lệnh của Quan Hạ Nhi được truyền xuống, cả làng Tây Hà đều nhanh chóng hành động.
Ba trưởng làng dừng xưởng nung gạch, xưởng xi măng, xưởng vôi và các công trường lại, tập hợp tất cả các công nhân nam lại.
“Những người đàn ông già trẻ, các huynh đệ tỉ muội, tình hình làng bây giờ thế nào, không cần ta nói thì chắc mọi người cũng biết cả rồi!”
Trưởng làng đứng trên bục quát: "Nhân lúc tiên sinh không ở đây, thổ phỉ chạy tới Kim Xuyên cướp bóc, bây giờ đã tới Nam Sơn, Lưu Điếm cách làng mười mấy dặm, chúng đang đi về phía làng ta!
Sau khi thổ phỉ vào làng sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói nữa chứ?
Phu nhân nói, từ giờ trở đi, nam nhân tạo thành đội đánh hổ, đối phó thổ phỉ cùng các nhân viên hộ tống!
Nếu ai sợ, bây giờ nhanh chóng cút khỏi làng Tây Hà! Nếu biểu hiện tốt, phu nhân sẽ tìm người ghi lại, lúc tiên sinh về sẽ thưởng lớn!”
“Trưởng làng, ông nói vậy là không coi chúng ta thành người một nhà rồi, tuy ta không phải người của làng Tây Hà hay làng Quan Gia, nhưng cả nhà già trẻ của ta đều chuyển tới đây rồi, không cần phu nhân dặn dò, ta cũng sẽ giúp đánh thổ phỉ.”
“Phu nhân nói gì mà thưởng với không thưởng chứ, quá khách khí rồi, Lão Trương ta tuy là một người thô tục, chưa từng đọc sách, nhưng bảo vệ làng, là bảo vệ chính chúng ta, vẫn hiểu được tí đạo lý này!”
“Đúng, thổ phỉ vào làng, chúng ta đều phải chết!”
“Các huynh đệ, liều mạng với thổ phỉ!”
Thế giới hỗn loạn, bá tánh đều biết hậu quả khi thổ phỉ vào làng.
Hơn nữa có nhiều công nhân nam ở làng khác, quê quán bị thổ phỉ gây họa, trong lòng đã căm hận thổ phỉ từ lâu rồi.
Không cần trưởng làng phải động viên gì nhiều, chính nhóm công nhân nam cũng có cảm giác nguy cơ.
Từng người về nhà lấy các loại vũ khí như dao chẻ củi, dao phay, giáo dài, trong nhà không chỉ có một người đàn ông, không đủ vũ khí để dùng, thì đến phân xưởng luyện sắt mượn.
Không đến nửa canh giờ, đội đánh hổ có quy mô lớn nhất làng Tây Hà đã được thành lập.
Bây giờ tất cả đất trống của làng Tây Hà và làng Quan Gia đã bị nhà xưởng và kí túc xá lấp đầy, làng Tây Hà, làng Quan Gia, cùng với người từ ngoài thôn tạo thành đội hai của làng Tây Hà, tạo thành một khu vực rộng lớn.
Vì để tiện quản lí, ba trưởng làng phân đội đánh hổ thành ba bộ phận.
Công nhân nam của mỗi làng, bảo vệ làng của mình.
Trong lúc nhất thời, không khí ở cả ba làng đều trở nên cực kì nghiêm trọng.
Đặc biệt là làng Tây Hà, công nhân nữ vẫn quay sợi dệt vải, nhưng nỏ tay và lẫy nỏ đã đặt sẵn một bên.