Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi cho rằng một mình ta đi, hay dần theo vài người nữa đi thì có gì khác nhau sao?”
Thiết Ngưu chỉ xuống bên dưới, cười nói.
Lão Ưng cúi đầu nhìn xuống, gãi đầu nói: “…Hình như không có gì khác biệt.”
Khu đất trống bên dưới tập trung ít nhất khoảng mười ngàn kỵ binh Đảng Hạng, hơn nữa từ phía xa vần còn có kỵ binh không ngừng tiếp tục đi đến.
Thiết Ngưu đi một mình, hay dần theo năm trăm người đội cảm tử cùng đi, cũng không có khác biệt gì lớn.
Lão Ưng muốn nói đổi người đi, nhưng lời này vừa đến môi đã nuốt trở lại.
“Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi còn ở trên trời, bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu!”
Thiết Ngưu vỗ nhẹ vào vai Lão Ưng, ra hiệu cho anh ta hạ độ cao của phi thuyền xuống.
Trên mặt đất, Lý Kế Sơn nhìn phi thuyền càng lúc càng hạ xuống thấp, rất muốn hạ lệnh cho người bắn hạ nó.
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chếý tưởng này lại.
Bởi vì vần còn hơn chục chiếc phi thuyền bay lượn trên bầu trời nên mọi người có mặt ở hiện trường đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắn hạ
chiếc phi thuyền này.
Khi giỏ treo của phi thuyền còn cách mặt đất hơn hai mươi mét, Thiết Ngưu ném một sợi dây thừng xuống, sau đó đeo găng tay vào, hai chân kẹp vào dây thừng, nhanh chóng trượt xuống.
Anh ta vầy tay với Lão Ưng, sau đó khập khiễng đi về phía kiệu rồng.
Những kỵ binh xung quanh trừng mắt nhìn Thiết Ngưu, nhưng anh ta không hề sợ hãi mà còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.
Khi còn cách kiệu rồng ba thước, một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã chặn đường của Thiết Ngưu, tỏ ý hắn ta cần lục soát người.
“Nếu ta muốn giết Lý Kế Sơn thì còn cần phải xuống đây sao?” Thiết Ngưu lạnh lùng nhìn người đàn ông cường tráng: “Ta ném một quả lựu đạn xuống thì các ngươi đều chết hết!”
“Xấc xược, sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!” Người đàn ông cường tráng tức giận trợn mắt há mồm!
Nhưng Thiết Ngưu hoàn toàn không nghe lời hắn ta, nheo mắt nói: “Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như còn không tránh ra, ồng đây sẽ quay người rời đi!”
Nói xong, anh ta bắt đầu đếm thầm.
Người đàn ông cường tráng quay lại nhìn Lý Kế Sơn, thấy Lý Kế Sơn khẽ gật đầu, hắn khịt mũi nhường đường.
“Chẳng lẽ thuộc hạ của Kim Phi không còn ai sao?” Lý Kế Sơn nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưu, lạnh lùng nói: “Vậy mà lại phái một tên què đến gặp trầm!”
Lý Kế Sơn rất uy nghiêm, cộng thêm xung quanh ốêu là kỵ binh Đảng Hạng đang trợn mắt nhìn, nếu là một người bình thường, có lẽ hai chân đã bị dọa sợ mềm nhũn.
Đáng tiếc bọn hắn gặp phải một tên sát thủ như Thiết Ngưu.
“Lý Kế Sơn, ngươi đã ra khỏi thành rồi, còn giở trò này nữa là có ý gì?”
Thiết Ngưu nhìn về phía Lý Kế Sơn cười nhạt nói: “Đã ra ngoài tiếp Khách thì đừng nghĩ mình là liệt nữ trong sạch nữa! Ngoan ngoãn dạng rộng chân ra, phục vụ ta tốt thì dề nói chuyện, nhất định phải làm om sòm như vậy à, cấn thận ông đây sẽ đập nát hàng của ngươi đó!”
“To gan!”
“Tựtìm đường chết!”
“Người đâu, chém tên điên này thành ngàn mảnh cho ta.”
Lời này vừa nói ra, những kỵ binh Đảng Hạng ở xung quanh lập tức bùng nổ.
Vô số kỵ binh Đảng Hạng hét lên chửi bới, thậm chí có người còn rút kiếm ra.
Ngay cả Lý Kế Sơn – người bình thường không
để lộ vui buồn ra ngoài, lúc này cũng không khỏi nhíu mày.
Đừng nói sau khi trở thành Hoàng đế, thậm chí là trước khi làm Hoàng đế, chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy!
“Sao nào, khồng phục hả? Là đàn ông, thì đến chém ta đi!”
Thiết Ngưu vẫn mang bộ mặt giễu cợt, đưa tay vỗ vào cổ mình: “Nào, chém vào chỗ này! Không chém thì các ngươi chính là con của mấy con điếm khốn nạn!”
“Dừng tay!”
Lý Kế Sơn sợ có người kích động chém Thiết Ngưu, vội vàng mắng.
Lão Ưng nhìn thấy có kỵ binh rút đao, lập tức lái phi thuyền bay qua kiệu rồng.
Chỉ cần Thiết Ngưu bị giết, anh ta sẽ không ngần ngại ném túi thuốc nổ trong tay xuống!
Cái bóng khổng lồ của phi thuyền giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu của các tướng lĩnh Đảng Hạng, hoàn toàn dập tắt cơn tức giận trong lòng họ.
“Không chém à, vậy các ngươi chính là con của mấy con (Tiếm khốn nạn!”
Thiết Ngưu nhổ nước bọt xuống đất, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xung quanh.
“Được rồi, Kim Phi không phái ngươi đến để chửi bóng chửi gió đâu nhỉ?”
Lý Kế Sơn nói với Thiết Ngưu: “Không phải ngươi muốn gặp trẩm sao? Bây giờ trầm đã ra ngoài, ngươi muốn nói gì thì có thể nói được fôi đấy!”
Hoàng tộc Đảng Hạng đào tạo Hoàng tử còn
hung hãn hơn Đại Khang, từ nhỏ hắn đã bị Lão hoàng đế phái đi ra ngoài chinh chiến, mấy lần suýt chết trên chiến trường, cho nên Lý Kế Sơn không sợ chết.
Trước khi đi ra ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Hắn cho rằng chỉ cần kiệu rồng của mình xuất hiện, sẽ lập tức bị phi thuyền ném bom nổ tung, nhưng điều đó không xảy ra.
Nó khiến trong lòng Lý Kế Sơn cảm thấy có chút hy vọng.
Không sợ chết không có nghĩa là bằng lòng chết, nếu có thể hắn cũng không muốn chết.
Lý Kế Sơn đã nghĩ xong, chỉ cần Kim Phi triệu hồi phi thuyền, hắn sẽ đồng ý tiếp nhận những yêu cầu trước đó của Kim Phi.
Mặc dù số lượng trâu bò dê cừu Kim Phi yêu cầu không ít, nhưng ít nhất sẽ không gây tổn thất lớn cho Đảng Hạng.
Coi như ăn của Đại Khang nhiều năm như vậy, bây giờ nhổ ra một ít xương cho Kim Phi là được.
Nhắc tới chuyện chính, Thiết Ngưu cũng thẳng lưng nói: “Tiên sinh của bọn ta lòng dạ ngay thẳng, chỉ có bốn yêu cầu thôi!”
“Thứ nhất Đảng Hạng vô cớ xâm phạm lãnh thổ Đại Khang, gây thương vong nặng nề cho người dân Đại Khang, đế bù đắp tổn thất cho người dân Đại Khang, các người phải bồi thường cho bọn ta ba chục ngàn con ngựa chiến, ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu, thời hạn giao trong vòng nửa năm!”
Thiết Ngưu duỗi một ngón tay ra.
“Cái gì, ba mươi ngàn con ngựa chiến? Ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu?”
“Kim Phi điên rồi sao?”
Nhiều đại thần Đảng Hạng ở xung quanh không khỏi nhảy ra tức giận khiến trách.
Một khi Lý Kế Sơn đồng ý với yêu cầu này của Kim Phi, ngựa chiến và trâu bò dê cừu cuối cùng vẩn rơi vào trên đầu bọn họ.
“Trước đó không phải Kim Phi đã nói là mười ngàn ngựa chiến và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu sao?”
Lý Kế Sơn hơi cau mày.
Đảng Hạng nằm ở phía tây bắc, nhiều nơi trên lãnh thổ đều là sa mạc cằn cỗi, tuy hút máu Đại Khang nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được coi giàu có.
Mười ngàn ngựa chiến, và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu, sẽ không gây tổn thất nhiều cho Đảng Hạng, nhưng nếu tăng gấp ba, chắc chắn đủ để uy hiếp với Đảng Hạng.
“Ngươi cũng đã nói rồi đấy, đó là trước đây.”
Thiết Ngưu nói: “Trước đây đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không có nắm bắt được, hại ta phải mang theo nhiều phi thuyền tự mình đến đây một chuyến, các ngươi biết phi thuyền một ngày cần phải đốt hết bao nhiêu than và dầu hỏa không? Các ngươi biết vì để cho nổ tung hoàng cung rách này, ta phải tốn bao nhiêu thuốc nổ không?
Những thứ này đều là bạc đó!”
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, các đại thần Đảng Hạng xung quanh tức giận đến mức lại muốn rút đao ra.
“Ngươi đến đây cho nổ Hoàng cung của bọn ta, dọc đường giết chết nhiều kỵ binh của bọn ta như vậy, cuối cùng còn muốn bọn ta trả tiền sao?” Một quan viên thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận nói.
“Đánh giặc không phải là như vậy sao?” Thiết Ngưu hỏi ngược lại: “Nếu không thì các ngươi chinh chiến về phía nam làm gì?”
Quan viên đặt câu hỏi lập tức bị nghẹn họng không nói nên lời.
Đúng vậy, đây chính là chiến tranh.
Kẻ thua mặc cho người khác định đoạt, kẻ thắng chiếm hết mọi thứ!
Chỉ là trước đây họ làm kẻ thắng mấy chục năm, bây giờ lại đột nhiên trở thành kẻ thua nên không quen lắm.
“Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn không đưa.”
Thiết Ngưu nhe răng cười nói: “Không đưa thì tiếp tục đánh tiếp, tiêu cục Trấn Viền của ta có thể phối hợp bất kỳ lúc nào!
Chỉ là ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như các ngươi lại thua nữa, chi phí quân sự cho lần đánh tiếp theo vẫn là do các ngươi chi trả đó.
Ve việc lần sau tiên sinh nhà ta muốn tăng thêm bao nhiêu lần thì khó nói đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK