Xem cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là củ cà rốt chắc?
Muốn tận một nghìn chiếc!
Cả cái làng Tây Hà này gộp lại, cũng chưa chắc có nhiều đến thế.
"Trịnh tướng quân, thế này là đang làm khó ta rồi!" Kim Phi lắc đầu.
"Kim tướng quân, ta không cần ngài tặng miễn phí, ta có thể dùng tiền mua!"
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: "Ta biết ngài đã bán cho Khánh đại nhân một ít, anh ta ra giá bao nhiêu tiền, ta cũng trả bấy nhiêu tiền!"
Đông Hải khắp nơi đều là xưởng làm muối, Trịnh Trì Viễn là đầu sỏ lớn nhất Đông Hải, dĩ nhiên cũng có thu nhập xám.
"Trịnh tướng quân, vấn đề không phải là tiền, mà là số lượng quá lớn, ta không thể cung cấp được!" Kim Phi cười khổ nói.
"Vậy Kim tiên sinh có thể cung cấp cho ta bao nhiêu?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
Kim Phi không trả lời, mà đưa ra ba ngón tay.
"Ba trăm chiếc?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Không được, quá ít!"
"Trịnh tướng quân, ngài đoán sai rồi, không phải ba trăm chiếc, " Kim Phi ngắt lời Trịnh Trì Viễn, cười bảo:"Là ba mươi chiếc!"
Khụ khụ!
Đại Lưu không nhịn được, bị sặc nước miếng nên ho kịch liệt.
Hôm nay anh ta coi như đã được mở mang kiến thức.
Người ta thường bảo người bán giá trên trời, người mua trả dưới đất.
Hai bên thương lượng là chuyện rất bình thường, nhưng trả giá cỡ như Kim Phi thì anh ta chỉ mới thấy lần đầu.
Anh ta tưởng rằng trả giá một nửa đã rất lợi hại rồi, kết quả là Kim Phi trả từ cổ chân luôn.
Người ta muốn một ngàn, y giảm thẳng xuống ba mươi...
Người bình thường đúng thật là không làm được chuyện như vậy.
Chuyện này khiến cho Đại Lưu không thể không nhìn Kim Phi bằng cặp mắt khác.
Trịnh Trì Viễn cũng không nói nên lời.
Thật ra ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ anh ta nói lúc nãy, là tính luôn cả bè nhỏ một người.
Vừa mở miệng đã đòi một nghìn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, cũng chỉ vì muốn chừa cho Kim Phi trả giá mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ Kim Phi lại trả giá ác như vậy.
"Kim... Kim tướng quân, ngài như vậy cũng quá độc ác rồi!"
Trịnh Trì Viễn bày ra vẻ mặt như muốn khóc:"Ba trăm chiếc thuyền của ta thì sao, mỗi thuyền một chiếc cũng không đủ nữa!"
"Trịnh tướng quân, bình thường ngài đánh cướp biển cũng đâu cần huy động toàn bộ thuyền ra trận mà nhỉ? Tại sao lại cần nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy làm gì? Mua về cất trong kho cho phủ bụi à?"
Kim Phi nói: "Ta có một đề nghị, không biết Trịnh tướng quân có đồng ý nghe thử một chút không."
"Kim tướng quân cứ nói!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, vội vàng lấy lại tinh thần.
Kim Phi một năm nay đã ra trận hai lần, lần nào cũng lấy ít thắng nhiều, ngăn cơn sóng dữ.
Trịnh Trì Viễn luôn rất coi trọng đề nghị của Kim Phi.
"Vũ khí cũng giống như binh lính vậy, chất lượng hơn số lượng! Nếu như ta là Trịnh tướng quân, thì ta sẽ chọn từ trong thủy quân ra một nhóm tinh nhuệ, đặc biệt thành lập một đội đặc chủng."
Kim Phi nói: "Đội đặc chủng không nên có quá nhiều người, mà mỗi người đều phải tinh nhuệ, không chỉ có sức chiến đấu mạnh, còn phải biết hợp tác."
Thuyền cũng không cần nhiều quá, nhưng phải đều là thuyền tốt, như vậy một khi bị cướp biển tập kích, bọn họ mới có thể nhanh chóng phản ứng lại!"
"Đội đặc chủng?"
Trịnh Trì Viễn lộ ra dáng vẻ suy tư.