Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu phía bắc của con hẻm là một ngã tư nhỏ, cách phía đông phía tây không xa, mỗi hướng đều có một lối rẽ.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng tên trộm!

“Chia ra đuổi theo.” Đội trưởng hét lên: “Thấy bọn cướp thì đừng giao đấu, nhanh chóng gõ chiêng cảnh cáo rồi chạy về!”

Từ tốc độ và thân thủ mà tên trộm vừa thể hiện ra, hắn tuyệt đối không phải tên trộm bình thường, khả năng cao là tử sĩ do gia tộc quyền quý nào đó bồi dưỡng ra, ba năm người của đội tuần tra căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Hiện giờ cách tốt nhất để đối phó với tử sĩ cao thủ đó chính là súng kíp và trận mũi tên, nhưng súng kíp là vũ khí tối tân nhất hiện giờ của làng Tây Hà, rất nhiều nhân viên hộ tống còn chưa được trang bị, chứ đừng nói đến thủy quân.

Ngay cả nỏ cầm tay cũng chỉ có đội trưởng tuần tra có một cái, các thành viên khác trong đội tuần tra đều dùng trang bị cũ của thủy quân.

Dưới tình huống này, thành viên đội tuần tra gặp phải tên trộm hoàn toàn không cần nghĩ đến việc bắt hắn, cách tốt nhất là gõ chiêng gọi người tới.

Mỗi ngày đội tuần tra không biết đã vòng quanh trấn Ngư Khê bao nhiêu lần, từ lâu đã quen thuộc với địa hình của trấn nhỏ này rồi.

Dưới lệnh của đội trưởng, các đội viên tản ra xung quanh, chạy về các lối rẽ khác nhau.

Đội trưởng cũng tiếp tục đuổi theo về phía bắc dọc theo ngã tư nhỏ.

Đến ngã tư tiếp theo thì đúng lúc liếc nhìn thấy một bóng người đang chạy như bay về con hẻm bên phải.

Con hẻm này tương đối dài, phía cuối là lối rẽ, chạy ra khỏi lối rẽ này chính là đường chính của trấn Ngư Khê.

Với số lượng công nhân và nạn dân như bây giờ của trấn Ngư Khê, nếu để cho tên trộm chạy đến đường chính, trà trộn vào trong đám người thì rất khó để tìm được hắn.

Thế là đội trưởng lập tức giơ nỏ cầm tay lên nhắm vào bóng người tên trộm rồi bóp cò.

Mặc dù nỏ cầm tay của gã bắn mũi tên lệnh, nhưng có thể bắn mũi tên lệnh lên đến độ cao mấy chục mét, uy lực của nỏ cầm tay này cũng không hề nhỏ.

Đáng tiếc âm thanh của mũi tên lệnh quá lớn, đội trưởng cũng không kịp đổi mũi tên khác, kẻ trộm nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng sắc nhọn, căn bản không cần quay đầu lại nhìn, trực tiếp nghiêng người tránh sang bên cạnh.

Mũi tên lệnh bắn hụt rồi đập lên tường, nổ tung thành một quả cầu lửa.

Mà lúc này tên trộm cũng nhanh chóng chạy tới đầu hẻm, chỉ cần rẽ thêm lần nữa là đến con đường chính.

“Nếu có súng kíp của nhân viên hộ tống thì tốt rồi!”

Đội trưởng đã không còn kịp bắn mũi tên khác, chỉ đành rút đao bên hông ra, tiếp tục đuổi theo.

Gã cũng không mong mình có thể bắt được tên trộm, mà chỉ hi vọng có thể theo dõi được đối phương, không để hắn trà trộn vào trong dòng người là được.

Nhưng khi tên trộm sắp chạy đến đầu hẻm, hắn lại đột nhiên dừng chân lại.

Sau đó đó đội trưởng nhìn thấy ba nhân viên hộ tống xuất hiện ở đầu con hẻm, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng kíp.

Mặc dù hiện giờ súng kíp vẫn chưa được phổ biến, nhưng nó đã từng xuất hiện rất nhiều lần ở chiến trường thành Du Quan và chiến trường thành Hi Châu, nên không còn là vũ khí tuyệt mật nữa rồi.

Khi đội súng kíp huấn luyện ở Đông Hải, họ cũng không đi đến những hòn đảo hoang vắng mà xây trường bắn bên ngoài trấn Ngư Khê.

Hiển nhiên tên trộm cũng biết đến súng kíp, biết đến sự lợi hại của nó nên hắn lập tức quay người chạy điên cuồng.

Thấy đội trưởng đã chạy đến giữa con hẻm, ánh mắt tên trộm lập tức trở lên giận dữ.

Nếu vừa rồi không phải do gã bắn liên tiếp hai mũi tên lệnh kéo nhân viên hộ tống tới, thì hắn đã chạy thoát được rồi.

Nghĩ tới đây, tên trộm tập tức muốn giết người.

Dù sao giải quyết một binh lính thủy quân bình thường cũng vô cùng dễ dàng.

“Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”

Đồng tử của đội trưởng đội tuần tra co rút, cảm giác đầu sắp nổ tung đến nơi rồi.

Vừa nãy gã muốn đuổi theo tên trộm nên đã chạy về phía trước, lúc này tên trộm lại đột nhiên quay đầu lại, hai người lao về phía nhau, muốn quay đầu chạy thì đã muộn rồi.

Nghĩ tới đây, đội trưởng tuần tra đột nhiên bổ nhào về phía trước, nằm xuống đất, hai tay ôm đầu cuộn tròn người lại!

Tên trộm hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra điều gì đó, cũng không quan tâm đến việc đi giết đội trưởng nữa, chân trái đạp mạnh lên tường, cả người bay chéo lên không trung.

Nhưng chính vào lúc này, trong một đoạn khác của con hẻm truyền tới ba tiếng động lớn.

Chỉ thấy hai chân và sau lưng tên trộm đồng thời rỉ máu, sau đó hắn ngã uỵch xuống đất.

Tên trộm vùng vẫy muốn bò dậy, kết quả hai chân lại không chịu nghe lời.

Biết mình nhất định không chạy thoát được, tên trộm lập tức rút một con dao găm từ trong giày ra, đâm vào cổ.

Kết quả còn chưa kịp đâm đến cổ thì thấy đội trưởng tuần tra đột nhiên lao đến, gắt gao ôm lấy tay phải cầm con dao găm của hắn.

“Muốn chết hả?”

Tay trái tên trộm giơ lên, tóm lấy cổ đội trưởng, chuẩn bị trước khi chết kéo theo đội trưởng chết cùng.

May mà lúc này nhân viên hộ tống kịp đuổi tới, một nhân viên hộ tống chạy ở trên cùng bay lên đá vào tay trái tên trộm.

Nếu là bình thường, cho dù tay hắn bị đá một cước thì vẫn có thể lấy đi tính mạng của đội trưởng, nhưng lưng hắn vừa bị bắn trúng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức mạnh của hắn, nên tay trái mới bị một cước của nhân viên hộ tống đá văng ra.

Sau đó ba nhân viên hộ tống cùng nhau xông lên, lúc này mới chế ngự được tử sĩ, trói hắn lại.

Lo hắn cắn lưỡi tự làm hại mình, gây khó khăn cho việc thẩm vấn nên họ còn nhét một miếng rẻ lớn vào miệng hắn, sau đó lại dùng dây thừng trói miệng hắn lại.

Làm xong những việc này, trưởng ban nhân viên hộ tống mới đưa tay kéo đội trưởng đứng dậy.

“Đa tạ các vị!” Đội trưởng liên tục cảm ơn.

“Là chúng ta nên cảm ơn ngài mới đúng, nếu không có ngài thì tên này đã tự vẫn rồi!” Trưởng ban nhân viên hộ tống nói: “Đúng rồi, vừa nãy bọn ta bất đắc dĩ mới nổ súng, không làm ngài bị thương chứ?”

“Không sao, ta nằm trên đất nên không bắn tới ta.” Đội trưởng tuần tra xua tay.

“Vậy thì tốt vậy thì tốt!” Trưởng ban nhân viên hộ tống thở phào nhẹ nhõm.

Hiện nay tiêu cục Trấn Viễn và thủy quân đang trong giai đoạn hợp tác hài hòa, nếu vô tình giết chết đội trưởng tuần tra thủy quân vậy thì mọi chuyện sẽ trở lên rắc rối.

“Huynh đệ, huynh có vẻ rất hiểu về súng kíp.” Một nhân viên hộ tống khác cười nói.

Diện tích tác động của súng kíp rất lớn, vừa rồi cho dù đội trưởng tuần tra có nằm trên đất bọn họ cũng không dám tùy tiện nổ súng, kết quả tử sĩ lại nhảy lên không chút do dự.

Lần này lại vừa vặn đụng phải họng súng của các nhân viên hộ tống.

“Lúc trước đã từng thấy mọi người huấn luyện với khi nói chuyện với các huynh đệ tiêu cục, bọn họ cũng đã từng nói khi gặp súng kíp, cách tốt nhất là nhanh chóng nằm xuống, dùng thứ gì đó che đầu lại, nếu không có gì để che chắn thì cuộn tròn người lại.”

Đội trưởng tuần tra giải thích, sau đó ngưỡng mộ nhìn súng kíp trong tay các nhân viên hộ tống.

Nếu gã có súng kíp thì tên này căn bản chạy không thoát.

“Trưởng ban, tên này không phải bị bắn chết rồi đó chứ?” Một nhân viên hộ tống khác hỏi.

“Nhanh xem thử đi.” Trưởng ban nhân viên hộ tống nói: “Tên này hẳn là một con cá lớn, nếu bị thương thì đưa hắn đến chỗ quân y, đừng để hắn chết.”

Nhân viên hộ tống lập tức kiểm tra tên tử sĩ trên mặt đất.

“Ồ, tên này còn có một bộ nội giáp!”

Trưởng ban nhân viên hộ tống và đội trưởng tuần tra nghe vậy nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một lớp nội giáp bên dưới áo khoác của tên trộm.

Mặc dù chỉ là da thú ghép với mảnh trúc để tạo thành nhưng lại thay hắn đỡ phần lớn tổn thương ở lưng.

Trước khi Kim Phi làm ra bản giáp thì loại nội giáp này là thứ vô cùng tốt, người bình thường hoàn toàn không làm ra được.

Đội trưởng nhân viên hộ tống mới vừa biết người này không phải là tên trộm bình thường nhưng cũng chỉ cho rằng hắn là tử sĩ do đại gia tộc nào đó bồi dưỡng ra mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy nội giáp, vẻ mặt anh ta càng trở lên nghiêm trọng.

“Xem ra tên này có lai lịch không nhỏ, đi, đưa tên này tới Cục tình báo đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK