Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nhóm người Trương Lương rời đi rồi, Chu Du Đạt sẽ lại hối hận, bọn họ chỉ có thể bị chết đói.

Cho nên, có rất nhiều người nhất quyết muốn đi theo Trương Lương tới Kim Xuyên.

Đường lớn cũng không phải của mỗi mình quân Trấn Viễn, dân chúng tình nguyện đi theo phía sau, Trương Lương cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn đầu phía trước quân Trấn Viễn.

Khi đại quân dựng trại vào lúc chạng vạng tối, Trương Lương vẫn không đành lòng nhìn dân chúng chết đói, chết cóng nên đã đặc biệt chọn một địa điểm khuất gió để dựng trại.

Từ góc độ an toàn hành quân, nơi này không thích hợp để dựng trại.

Nhưng những dân chúng không có lều trại sẽ có một khoảng thời gian tốt hơn nhiều ở đây.

Ngoài ra, Trương Lương cũng hạ lệnh cho nhà bếp nấu thêm hàng chục nồi cháo loãng, mang phân phát cho dân chúng.

Cháo là áo của người nghèo, thời tiết đang là mùa đông, có thể uống một bát cháo nóng, có lẽ dân chúng có thể chống đỡ được qua đêm nay.

Dân chúng tự nhiên rất cảm kích.

Suốt thời gian qua, vô số cặp mắt ở thành Tây Xuyên đều đang nhìn chằm chằm vào dốc Đại Mãng, nhìn chằm chằm vào nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn.

Nhóm người Trương Lương vừa mới rời đi một ngày, tin tức dường như đã lan truyền khắp thành Tây Xuyên.

Có người vui mừng, có người buồn bã.

Ở sân sau thương hội Kim Xuyên, Chu Trần Thị có vẻ lo lắng.

Lúc đầu khi Kim Phi bảo bà ấy điều tra thị trường, muốn mở một quán rượu quy mô lớn kết hợp ăn uống, nhà nghỉ, giải trí, Chu Trần Thị thực sự coi đó là việc quan trọng nhất để làm.

Sau khi sắp xếp xong những người phụ nữ của nhà họ Chu, ngày hôm sau bà ấy đã bắt đầu điều tra, đặt chân lên từng con phố trong thành Tây Xuyên, không biết đã hỏi giá thuê của bao nhiêu cửa hàng, cũng đã cẩn thận ghi chép chi tiết lại lưu lượng dòng người từng khoảng thời gian khác nhau ở các ngã tư, và mức tiêu thụ ở những địa điểm khác nhau.

Nhưng trước khi bà ấy kết thúc cuộc điều tra, Kim Phi đã rời khỏi thành Tây Xuyên vì việc ở Giang Nam.

Và cho đến bây giờ y vẫn chưa trở lại.

Điều này khiến cho Chu Trần Thị đang tràn đầy nhiệt huyết lại buồn bực không thôi.

Nhưng biết quân Trấn Viễn vẫn ở dốc Đại Mãng, bà ấy cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm nay có tin tức từ bên ngoài truyền đến, nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn dẫn theo dân chúng rời khỏi dốc Đại Mãng, ngược đường trở về Kim Xuyên.

Lúc này Chu Trần Thị hoàn toàn hoảng sợ.

"Linh Lung, bây giờ ngay cả quân Trấn Viễn cũng rời đi rồi, con nói xem tiên sinh có phải là đã từ bỏ việc kinh doanh ở thành Tây Xuyên rồi không?"

"Mẹ, hôm nay con đã nói với mẹ tám trăm lần rồi, thành Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, tiên sinh đã đầu tư rất nhiều công sức vào đây, không chỉ xây dựng một chi nhánh lớn của thương hội mà còn xây dựng chi nhánh tiền trang đầu tiên ở thành Tây Xuyên, y không thể từ bỏ nơi này được đâu."

Chu Linh Lung đặt cuốn sổ của mình xuống và bất lực giải thích.

"Nhưng lúc tiên sinh đi cũng không nói cho chúng ta biết, lúc quân Trấn Viễn đi cũng không nói nói, có phải là tiên sinh đã quên chúng ta rồi không?"

Chu Trần Thị lại bắt đầu lo lắng về điều này.

"Mẹ, mẹ thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, tiên sinh đã mất nhiều công sức để đưa mẹ từ Giang Nam trở về rồi, lại còn giao cho mẹ đi điều tra thị trường, tiên sinh sẽ không quên mẹ đâu."

Chu Linh Lung khoác vai mẹ mình nói: "Con đã hỏi Nguyễn chưởng quầy rồi, tiên sinh rời khỏi Tây Xuyên là vì Giang Nam đã xảy ra chuyện cực kỳ gấp gáp, vội vàng rời đi, không kịp từ biệt mẹ, không phải là quên mẹ, mà là thực sự không có thời gian."

Nhìn mẹ lo lắng như vậy, không biết vẫn còn tưởng rằng mẹ đang đợi người yêu đó."

"Nếu còn dám nói nhảm, xem mẹ có xé miệng con không!"

Chu Trần Thị đánh yêu Chu Linh Lung một cái: "Mẹ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK