Chương 991: Ngay từ đầu cô đã sớm đáng chết
“Nhưng mà, bây giờ cũng xem như cho anh nếm thử một chút mùi vị của ngục tối.
Không ngờ anh lại có thể chạy đến đây nhanh như vậy, tôi còn cho là anh và Đường Thi sẽ ở trong đó chém giết lẫn nhau nữa đấy”
Lục Y Đình cười ha hả, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ nhuốm thêm chút ý lạnh: “Sự tồn tại của anh uy hiếp đến anh ấy, cho nên anh và Đường Thì là những người vô cùng không thể để lại được”
Cả người Đường Thị chấn động, không thể tin được mà nhìn Bạc Dạ.
Bạc Dạ siết chặt năm đấm của mình, đối mặt với lời nói như vậy của Lục Y Đình, anh nói từng câu từng chữ: “Cuối cùng cô cũng nói ra sự thật rồi sao?”
“Ha ha ha, là nể mặt người sắp chết như anh đó”
Bỗng nhiên Lục Y Đình giơ tay lên chỉ thẳng vào giữa ấn đường của Bạc Dạ: “Nếu không phải bởi vì Đường Thi điều tra ra một chút vết tích của chân tướng, anh cũng sẽ không lập tức phát hiện ra chuyện mình bị người ta dắt mũi đi từ đầu đến cuối này. An Mật chết, An Như lâm vào hôn mê, dẫn đến chủ nhân của chúng tôi tổn thất hai tướng lĩnh. Vốn là muốn biến Bạc Dạ anh trở thành một tên đàn ông cặn bã không rõ ràng cả đời này, nhưng mà không ngờ An Mật lại vô dụng như vậy, vậy mà lại không có cách nào làm được đến cuối cùng.”
Lời nói thẳng thản lân này khiến cho máu toàn thân Bạc Dạ dâng lên.
“Bạc Dạ, anh cũng không cần đắc ý, nửa đời trước của anh đều bị chủ nhân của chúng tôi nắm trong tay, không chỉ có anh, còn có cả Đường Thi, còn có Đường Dịch, và tất cả mọi người nữa. Dù là toàn bộ thế giới toàn bộ xã hội, đều là con cờ của chủ nhân chúng.
tôi. Anh ấy có thể vì làm cho Vinh Bắc quay lại mà hủy diệt tất cả, bao gồm cả thành phố mà chúng ta đang sống bây giờ.”
Bạc Dạ kề sát vào mặt Lục Y Đình: “Chính là các người khiến cho thi thể của An Mật giữa đường bị nổ tung trên xe?”
“Đúng vậy”
Lục Y Đình không phủ nhận: “Đối với anh ấy mà nói, con cờ đã không còn tác dụng gì nữa, hài cốt không còn không phải cũng rất bình thường sao? Nếu một ngày nào đó tôi cũng trở nên không còn tác dụng gì nữa như.
An Mật, vậy thì tôi sẽ kết thúc mạng sống của mình trước một bước.”
“Vì Vinh Nam mà cô có thể làm đến mức đó sao?”
Bạc Dạ chậm rãi nhếch miệng cười: “Vậy thì.. Cô không ghen ghét chút nào với Vinh Bắc kia được Vinh Nam dùng tất cả mọi thứ để đổi lại sao?”
Biểu cảm của Lục Y Đình lập tức trở nên vặn vẹo, bàn tay đang cầm súng của cô ta thậm chí bắt đầu chậm rãi run rẩy: “Anh biết cái gì chứ? Bạc Dạ, anh có tư cách gì mà nói.
Ngay cả sự trong sạch của Đường Thi mà anh cũng không tin tưởng, loại người như: anh có tư cách gì mà bàn luận chuyện tình cảm với tôi. Tình cảm của tôi đối với anh ấy anh vốn sẽ không thể hiểu được đâu. Dù sao từ trước tới giờ anh cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình.”
“Không thể phủ nhận”
Vậy mà Bạc Dạ không có phản bác lại: “Lúc trước quả thật tôi hoàn toàn chỉ quan tâm đến bản thân mình”
“Ha ha ha”
Lục Y Đình giống như không được bình thường cười to: “Anh cho rằng chỉ dựa vào sức lực của một mình anh mà có thể tống Đường Thi vào trong tù sao? Anh cho rãng camera giám sát thật sự hoàn chỉnh không bị tổn hại chút nào sao? Trái lại tôi thật sự rất muốn hỏi anh, làm sao anh có bản lĩnh thay đổi sự thật, làm sao anh có thể thay đổi khiến pháp luật xử tội bằng chứng cứ là camera giám sát? Chẳng qua Bạc Dạ anh cũng chỉ là một nòng súng, chủ nhân mới thật sự là người giúp đỡ anh. Bạc Dạ, anh chính là đồng lõa.”
Đồng lõa.
Hai chữ này mạnh mẽ đâm vào trong lồng ngực của Bạc Dạ, người đàn ông không thể tin được mở to hai mắt: “Cô nói cái gì?”
“Khiến cho Đường Thi ngồi tù, là do anh ấy thúc đẩy, tôi cũng không ngờ được Đường Thi lại có thể sống sót trở ra sau năm năm ngồi tù đó”
Vẻ mặt nham hiểm của Lục Y Đình nhắm thẳng vào Đường Thị, khiến cho tỉnh thần của Đường Thi chấn động: “Vốn dĩ cô đáng chết.
Trong kịch bản của anh ấy, cô, Đường Dịch, bao gồm cả Tùng Sam, đều đáng chết.”