Chương 559 Thầy bị thương
Vốn dĩ Đường Thi cho rằng sau này cứ gió êm sóng lặn mà sống như thế là được rồi, dù cho sau này Bạc Dạ có xuất hiện làm lay động phần tâm tư nhỏ này của cô thì cô cũng sẽ đem hết tất cả mọi lý trí lạnh lùng của chính mình ra để đè xuống những cảm giác rung cảm kia.
Nhưng tình huống trong đêm hôm sau đó hoàn toàn xảy ra nằm ngoài dự tính của cô, cô cũng không hề có chút phòng bị nào.
Ventus ôm R7CKY máu me đầy người đến gõ cửa nhà họ Đường, lúc bước vào, trên gương mặt tưởng chừng như không hề có xúc cảm của người đàn ông kia không ngờ đến lại hiện rõ sự lo lắng bất an, hai tròng mắt anh ta đỏ au, giọng nói khàn cả đi: “Cậu ta trúng đạn rồi! Trúng đạn rồi!”
Đường Thi vô cùng hoảng sợ, vừa đúng lúc hôm qua Khương Thích và Hàn Nhượng vừa xin nghỉ phép nên hiện giờ trong nhà chỉ còn mỗi cô và Đường Duy ở đấy, nhìn thấy bộ dạng của R7CKY, gương mặt của cô trắng bệch.
Đường Duy từ trong phòng ngủ đi ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Thầy ơi! Thầy!”
“Đóng cửa lại!”
Đường Thi hét một tiếng, Ventus vừa định xoay người đóng cửa thì thấy Đường Duy nhanh chân hơn anh ta một bước: “Chờ chút đã!”
Ventus hơi nghi hoặc, anh thấy Đường Thi bưng một thùng nước trong phòng bếp ra, cô cầm khăn lau hết những vết tích bên ngoài, sau đó mới dè dặt đóng cửa lại, trước lúc cửa đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn vào máy quay ở cuối hành lang một lúc, tay chặt thành quyền, sau đó mới đóng cửa lại.
R7CKY suy yếu nằm trong lòng Ventus, trên mặt không còn một giọt máu, bàn tay bị thương không ngừng run rẩy.
“Bị thương sâu ra nông nỗi nào rồi thế này?”
Đường Thi biết bọn họ không phải người bình thường, có thể là trước đây Ventus và R7CKY đều xuất hiện trong bộ dáng dũng mãnh không gì sánh được, cho nên chưa bao giờ có thể nghĩ đến có một ngày R7CKY lại sẽ yếu ớt nằm trong lòng Ventus thế này, Đường Duy vào bếp lấy ra một cây kéo, dùng cây kéo đó cắt bỏ quần áo trên người R7CKY.
Ánh mắt cậu bé vẫn sáng sủa như vậy, vẫn bình tĩnh, trấn định, cậu cầm quần áo đưa cho Đường Thi: “Mẹ, cầm quần áo này đem đi đốt đi mẹ.”
Đốt sao?
Đường Thi nhanh chóng hiểu ra rồi, đây là muốn tiêu hủy chứng cứ.
Cô không hề nghi ngờ gì, lập tức nghe lời Đường Duy, cầm quần áo của R7CKY lên ban công rồi đốt đi, Đường Thi nhìn quần áo của anh ta đã hóa thành một mảnh tro tàn, cô nhìn lại những vệt máu còn dính lại trên người mình, sau đó bưng một thùng nước đến, dập ướt hết những bụi tàn còn lại, quay đầu lại nhìn Đường Duy ngồi trong phòng khách, thằng bé rất chuyên nghiệp xử lý vết thương cho R7CKY: “Thầy, thầy ráng chịu đựng một chút… Em sẽ giúp thầy ngay đây ạ.”
“Đường Duy…” R7CKY cười cười: “Thật… không uổng công thầy thương em như vậy…”
“Thầy… thầy đừng nói gì cả, thầy mà nói nữa em sẽ ném thầy đi luôn đó!” Đường Duy đưa tay lau nước mắt! một cái, dời tay khỏi tay R7CKY, cậu nhìn thấy vết thương bụng thầy mình, máu thịt be bét.
“Bụng cũng bị trúng đạn.”
Hiếm khi nhìn thấy Ventus mất lý trí như lúc này, giọng nói của anh ta run rẩy: “Tôi sợ đạn xuyên thủng dạ dày của R7CKY, cho nên…”
“Đi lấy kéo đến đây đi, còn nữa, anh Ventus có bật lửa không anh?”
“Thầy có…” R7CKY gắng gượng nở nụ cười: “Anh Ventus của con… không thích hút thuốc đâu.”
“Thầy im lặng đi! Đừng lãng phí sức lực nữa mà!” Đường Duy bảo Ventus đi lấy kéo, cậu ở đây dặn thầy mình đừng nói gì nữa, hiện giờ thầy càng nói sẽ lại càng tốn đi một phần sức lực, rõ ràng là đang tung hứng, đùa giỡn với tính mạng của mình.
“Trong tủ chén ở phòng bếp nhà mình có rượu nguyên chất, mẹ vào bếp hay phòng trang điểm của mẹ tìm một cái cái nhíp nhỏ đi ạ, không biết có thể hay không nhưng chắc sẽ cần dùng đến, tiện tay cầm đến cho con nhé.”