Chương 925
Diệp Kinh Đường không hiểu được, tất nhiên Bạc Dạ cũng có rất nhiều nghi vấn.
Hóa ra tất cả màn kịch quan trọng vẫn còn ở phía sau, từ điểm xuất phát ban đầu là lồng giam năm năm, tất cả bánh răng đều chậm rãi chuyển động, vận mệnh dẫn theo bọn họ từ từ tiến về một cái tương lai không thể nghịch chuyển, tràn ngập những nguy hiểm không biết trước được.
Mà ở một nơi bọn họ không nhìn thấy được, Ngải Tư chậm rãi đưa một sấp tài liệu vào trong tay Vinh Nam. “Thưa anh, người của chúng ta đã ra tay.”
Vinh Nam ngồi ở chỗ đó, nhằm chặt mắt lại, sau khi Ngải Tư đưa tài liệu đến, Vinh Nam cũng không có lật ra xem. “Thưa anh… anh đang cảm thấy khó chịu sao?”
Ngải Tư cẩn thận thăm dò từng li từng tí hỏi một câu, nhưng lại sợ lời này khiến Vinh Nam thay đổi cảm xúc, anh ta nói xong lại lấp tức nhỏ giọng xuống. “Khó chịu sao?”
Vinh Nam từ từ mở mắt ra, bàn tay đang cầm tài liệu của anh ta lại run nhẹ, nhưng mà người đàn ông lại có thể nhịn được tất cả cảm xúc đó, không để lộ ra một chút nào: “Tôi cũng không có khó chịu.”
“Thưa anh…”
Ngải Tư có chút không đành lòng, lần nào chủ nhân của anh ta cũng chịu đựng tất cả cảm xúc như thế này, lần trước cũng như vậy..
Lúc Lục Y Đình xảy ra chuyện, Vinh Nam không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng mà Ngải Tư biết, mất đi Lục Y Đình, đến tận bây giờ anh ta cũng chưa từng ngủ ngon được một lần.
Nhiều người nói Vinh Nam vô tình, chẳng qua là anh ta đã niêm phong tất cả các cảm xúc của mình lại, cho nên thoạt nhìn như vô tình. Bởi vì làm như vậy mới có thể không bị tổn thương. “Bọn họ… Có thể là không giữ lại được.”
Ngải Tư cúi đầu: “Thưa anh, xin nén bi thương.”
“Nén bi thương?”
Vinh Nam cười cười: “Có liên quan gì đến tôi chứ?”
Ngải Tư bắt đầu ngậm miệng lại, không đề cập đến bất cứ thứ gì liên quan đến tình huống ba mẹ nuôi của Đường Thi nữa. “Bọn họ sống hay chết, cũng không có liên quan một chút nào với tôi.”
Vinh Nam nắm chặt từng ngón tay: “Tôi sẽ không vì loại ba mẹ có thân phận vốn không có cách nào có thể sánh được với chúng ta mà đau khổ.”
Nhưng mà thưa anh… Đó là, Vinh Bắc..
Cuối cùng Ngải Tư cũng không nhịn được, giọng nói phát ra cũng có chút nghẹn ngào: “Thưa anh, đám người Bạc Dạ đã tìm Bạch Việt và Giang Lăng đến giúp đỡ.”
“Không giúp được.”
Bỗng nhiên giọng nói của Vinh Nam thấp xuống: “Đó là Paraquat, ông ta chắc chắn phải chết.”
“Tại sao lại phải như vậy?”
Tại sao lại muốn ra tay với đôi vợ chồng đó chứ?
“Vì bảo vệ Vinh Bắc.”
Vinh Bắc đã… Chết rồi.
Ngải Tư cũng không biết phải nói gì để ngăn cản Vinh Nam, bởi vì bây giờ anh ta quá rầm rộ, nên đã khiến cho thể lực khắp nơi chú ý đến, vì Vinh Bắc, Vinh Nam đã đẩy bản thân mình lên đầu ngọn sóng dữ.
Nếu như không thành công, kết cuộc sẽ giống như Vinh Bắc vậy. “Ngải Tư, ngầng đâu lên.”
Thuộc hạ nghe thấy giọng nói kiềm chế cố gắng bình tĩnh của Vinh Nam, đều run rẩy nhiều hơn, sau đó nặng nề ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Vinh Nam.
Những người đã từng tiếp xúc với Vinh Nam, đều biết tướng mạo Vinh Nam tuấn tú nhưng trong lòng lại lạnh như băng. Đây không phải là sự lạnh lùng một sớm một chiều, mà là từ đầu đến cuối, đều chôn mình thật sâu dưới núi băng lạnh lùng và thờ ơ.
Vinh Nam nhếch miệng cười, nhưng trong mt không cười: “Cậu đang sợ tôi sẽ chết đi sao?”
Ngải Tư không dám trả lời câu nào. “Thưa anh, chúng tôi không thể không có anh. Cho nên anh, đừng xảy ra chuyện gì…”
“Tôi không sợ chết.”
Nhưng Vinh Nam trả lời lại càng ung dung, giống như bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể rời khỏi thế gian này, anh ta đã không còn để ý đến cái gì nữa: “Nếu như tôi chết rồi, đúng lúc các người cũng được tự do.”
“Thưa anh, anh tuyệt đối đừng…” Tất cả mọi người đều cần anh.