Chương 1402: Không phải phản bội, chỉ là muốn thông suốt
Cậu như bị quỷ ám, cả người hoảng hốt, nửa đêm lật người từ trên giường xuống, động tác quá mạnh khiến Bạc Dạ và Đường Thi đang xem phim phía dưới bị hoảng sợ.
Người đàn ông vòng tay qua người vợ mình, nhìn lên từ TV trong phòng khách, và liếc nhìn cậu con trai đang đứng trên hành lang tầng hai: “Con bị sao vậy?”
Đường Thỉ nói: “Biểu hiện giống như gặp ác mộng.”
Đường Duy không chút nghĩ ngợi nhìn Bạc Dạ, nói: “Bây giờ Tô Nhan ở đâu?”
Không nói thì thôi, nói đến lại khiến Bạc Dạ tức giận.
Anh tức giận nói: “Tự mình tìm đi”
Tay chân của Đường Duy lạnh ngắt: “Con đã mơ thấy cô ấy bỏ trốn cùng bạn trai mới.”
“Ô” Vẻ mặt của Bạc Dạ vẫn không thay đổi: “Dù sao đi nữa, ba của con, cũng chính là ba đã chấp nhận sự thật răng Tô Nhan không thể là con dâu của chúng ta. Không có gì ngạc nhiên khi nó đi với bất cứ ai, ba có lỗi gì với việc nó chạy theo ai hay sao mà con lại dùng giọng điệu đó với ba?”
Đường Duy sửng sốt.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông nhàn nhạt lẩm bẩm: “Có phải… trước đây con từng nghĩ rằng Tô Nhan sẽ… trở thành người nhà họ Bạc đúng không?”
Cũng đúng thôi! Bạc Dạ và Đường Thi thân thiết với Tô Nhan như vậy, còn lên kế hoạch một ngày nào đó sẽ cưới Tô Nhan về.
Nhìn đứa con trai không chịu hảng hái tranh giành này, khiến cho mọi thứ rối tinh rối mù.
Tại sao mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gi?
“Con… trước đây con đã biết cô ấy có bạn trai mới”
“Rồi sao?” Bạc Dạ nóng nảy tạm dừng bộ phim, và chỉ đơn giản là tập trung toàn bộ sự chú ý vào Đường Duy: “Cảm thấy bị phản bội?”
Đường Duy không nói lời nào.
“Thôi đi, con định giả vờ cái gì chứ” Bạc Dạ nhếch mép liếc cậu một cái: “Con chỉ nghĩ rằng Tô Nhan không thể rời xa con. Hai năm qua, người ta phải thủ thân như ngọc cho con, phải nghĩ cho con, không chạm vào bất kỳ người đàn ông nào, dù chỉ là một sợi tóc, như vậy thì mới không phụ lòng con đúng không?
Lúc trước người đuổi con gái người ta đi là con, luôn miệng bảo người ta cút đi, bây giờ lại làm như oan ức lắm, con làm vậy mà làm được à Đường Duy?”
Đường Duy gần như yếu ớt phản bác lại: “Nhưng rõ ràng cô ấy nói yêu con…”
Tại sao vừa quay đầu là có thể yêu người khác?
“Đúng vậy, con bé yêu con, nhưng con lại không yêu con bé. Con bé có thể tự bản thân thủ tiết như ngọc cho con, nhưng con không đủ tư cách ra lệnh cho con bé phải thủ tiết như ngọc” Lời nói của Bạc Dạ vô cùng sắc bén, đôi mắt kia như có thể xuyên thẳng qua cơ thể của Đường Duy, thậm chí còn khiến Đường Duy cảm thấy rằng Bạc Dạ không phải đang nhìn cậu, mà là chính anh trong quá khứ.
“Nếu Tô Nhan dùng tình cảm của con bé đối với con để bản thân có thể chiếm giữ vị trí của một kẻ yếu, vậy thì đạo đức của con bé đã bị con lừa cỗm đi. Còn con, nếu con lợi dùng tình cảm của con bé rồi cho rằng con bé nên vì con mà đau khổ chờ đợi, Đường Duy, đây chính là lừa dối đạo đức.”
Những lời này quá mức trần trụi.
Đường Duy biết rằng bây giờ cậu không có quyền chỉ tay năm ngón đối với Tô Nhan, nhưng…
“Nhưng con vẫn muốn gặp cô ấy” Giọng cậu càng ngày càng nhẹ: “Sao cô ấy không mắng chửi con, cho dù là để bày tỏ sự tức lận tồi tệ năm xưa, cho dù là để con bồi thì lương tâm của con sẽ nhẹ nhõm hơn”
Đường Duy thở dài một hơi.
Cậu nở nụ cười yếu ớt, cuối cùng lùi lại hai bước, trở về phòng, ngồi xuống mép giường Đưa tay ra che mặt, điều thoáng qua trong đầu cậu là cách Tô Nhan thường gọi cậu là anh trai nhỏ Đường Duy một cách yếu ớt và ngây thơ.
Trong lòng cậu nhói đau, như có ai đó đang nhéo thật mạnh vào cả trái tim cậu.
Chết tiệt…
Đường Duy không ngừng thở hổn hển, hai tay che mặt cũng từ từ run lên “Chúc mừng sinh nhật anh trai nhỏ.”
“Em không muốn tốt với mẹ, em biết mẹ là người xấu.”
“Chúng tôi là những cô gái bán hoa.
Hốc mắt của cậu nóng bừng, không biết những giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào.
Cậu…
Làm thế nào mà để mất cô gái nhỏ đó..