Chương 1606
Kết quả nghe thấy Đường Duy thản nhiên mà nói một câu: “Con là phạm nhân giết người mà”
Xong rồi, hình như con trai không kiên nhẫn thêm được nữa.
Bạc Dạ thở dài một hơi: “Con nói chuyên tử tế với ba đi, muốn lái xe làm gì? Lát nữa ba đi về một mình, mẹ con sẽ đánh chết ba đấy, cô ấy đang đợi để gặp con mà”
Đường Duy không nói gì, Bạc Dạ nhìn thấy cậu trở nên yên tĩnh, liền biết Đường Duy giấu chuyện trong lòng, cuối cùng chì đành dừng xe lại bên đường, rời khỏi ghế lái, vỗ vai con trai: “Tên nhóc này làm việc nhớ đừng kích động đấy, tối phải về nhà”
“Dạ”
Đường Duy đáp lại một chữ.
“Phải về đấy, mẹ con đang ở nhà đợi đấy”
Trong mắt Bạc Dạ chỉ có Đường Thi, thấy không thể khuyên đứa con trai được nữa, cũng đành cho phép, cuối cùng gọi điện thoại gọi Lâm Từ đến đón, Đường Duy liền một mình lái xe Bạc Dạ đi.
Cậu lái xe trên con đường quen thuộc đến nghĩa địa.
Nghĩa địa này vừa mênh mông vừa vắng vẻ, thời tiết rét buốt, trên tấm bia cũng đã tích tụ lại được một tầng sương.
Đường Duy dừng xe lại, đi thẳng theo bãi cỏ, giống như là có mục đích, cuối cùng dừng trước một ngôi mộ.
Đã có người đến đây trước cậu, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, giống như đã mất đi linh hồn vậy, cứ như là đông thành pho tượng cùng với bia mộ.
Nếu không phải có tiếng bước chân của Đường Duy, chắc cô cũng không mở mắt quay người lại.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, nước mắt trong mắt chảy xuống, bọn họ là sóng to gió lớn của đời nhau trong hơn mười năm.
Hơn mười năm, điên cuồng yêu và hận.
“Anh đến rồi”
Là Tô Nhan mở lời trước.
Nhiều năm không gặp, nói chuyện lại quen thuộc như vậy.
Thói quen này thật đáng chết, cơ thể và bản năng của cô làm cho cô nhớ mọi thứ, lúc mà cô muốn diễn kịch, não liền phản ứng nhanh hơn.
Đường Duy đứng tại đó, lúc nhìn thấy Tô Nhan, không hề đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn lên tấm bia mộ kia.
Bọn họ không hề hẹn ước gì, lại đến đây cùng một lúc.
Dưới tấm bia nho nhỏ, đã từng là một người sống sờ sờ.
“Tôi vẫn luôn mơ thấy..” Tô Nhan hoảng loạn, cô gầy đi rồi, trong mắt mang theo sự đẹp đẽ mong manh dễ vỡ mà làm cho người khác kinh ngạc, làm cho người khác say đắm hơn cả lúc trước: “Cứ mãi mơ thấy Nghiêu Nghiêu đang còn sống.”
“Không trùng hợp rồi, anh không đủ tư cách mơ thấy cậu ấy”
Đường Duy đứng trước mặt Tô Nhan, đưa tay ôm lấy cô, bao nhiêu năm trôi qua, sự gặp gỡ của bọn họ, lại là ở trước bia mộ Tô Nghiêu.
“Nhiều năm như vậy, chỉ mơ thế em”
Vốn có những lúc, cuộc gặp gỡ giữa người và người, không cần nói quá nhiều, chỉ cần một câu, những gió tanh mưa máu kia lại ùn ùn kéo đến trước mắt Tô Nhan.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn Đường Duy, trong hai con ngươi màu xám xanh đó, lần đầu tiên không che giấu mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Đường Duy, cô không biết bày ra biểu tình gì để đối mặt với người đàn ông này, chỉ có thể nhìn thẳng vài giây, sau đó nhìn sang chỗ khác: “Anh gầy rồi”
Đường Duy cảm thấy lời này phải là cậu nói mới đúng.