Chương 1417: Cảm giác thất bại của cậu đến từ đâu?
Trì Liệt cứ thế im lặng, †a cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, Tô Nhan nhìn cậu ta kỹ hơn rồi nói: “Bỏ đi, anh đừng suy nghĩ nữa, có vài chuyện chỉ nghĩ thôi thì sẽ không thể nào có đáp án được”
Trước đây cô cũng đã từng suy nghĩ trong đêm, hết lần này đến lần khác tự hỏi bản thân rằng Đường Duy có thể yêu cô hay không?
Hiện thực đã cho cô một đáp án tàn khốc và bi thương.
Trì Liệt phất nhẹ tay và nói: “Em đi ngủ đi”
Tô Nhan ngồi bên mép giường và nói: “Anh không ngủ sao?”
Trì Liệt lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài ổ rồi nói: “Tạm thời chưa ngủ, cảm giác n đại sự trong đời, nếu không nghĩ thông thì sẽ ngủ không được”
Tô Nhan mỉm cười, nói: “Anh có thể có chuyện đại sự trong đời gì chứ?”
Chỉ là biếu cảm buồn bực đó của Trì Liệt rất chân thật, không giống như đang cố tình làm ra vẻ. Nếu như người thường ngày luôn vô âu vô lo như cậu ta mà có chuyện gì đó nghĩ không thông thì thông thường đó phải là một chuyện lớn và rất quan trọng.
Tô Nhan biết mình không giúp được gì nên dứt khoát mà cũng lười đặt miệng vào, cô nhẹ nhàng nằm xuống giường rồi ngủ thiếp đi, Trì Liệt tắt đèn, căn phòng lập tức trở nên tối đen.
Bóng đêm và sự yên tĩnh trải dài theo đường chân trời, nửa thế giới chìm vào đêm tối, ngủ say và chờ đợi ánh bình minh của một ngày m Ở một nơi khác, trong biệt thự riêng của Đường Duy, Từ Thánh Mân vừa bước chân vào thì đã giật mình bởi mùi rượu.
Anh ta bịt mũi và nói: “Cậu muốn chết à, sao uống nhiều như thế.”
Đường Duy không nói gì, Từ Thánh Mân bước lại gần, vừa nhìn thì hét lên: “Cậu… Cậu sắp chết rồi sao? Lúc này rồi mà cậu còn gọi tôi đến làm gì? Cậu gọi thẳng cho cấp cứu không được sao?”
Đường Duy cười lạnh lùng, vỏ rượu lăn lóc trên sàn phía dưới chân, lộn xộn và nhếch nhác, cậu nói: “Vậy anh cũng đừng gọi cấp cứu cho tôi làm gì nữa, cứ gọi thẳng cho pháp y đến nhận xác của tôi đi”
Từ Thánh Mân đá cậu một cái rồi nói: “Tôi thấy được đấy, cậu làm sao thế?”
Đường Duy không nói gì.
“Tô Nhan chạy theo người ta rồi nên thấy buồn phải không?”
Từ Thánh Mân vừa nói dứt câu thì Đường Duy đã muốn nhặt chai rượu dưới chân lên đập vào mặt anh ta.
Chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng có nói.
Nhưng cậu chỉ thấy tức giận mà lại không có đủ sức lực.
Cả người cậu như bị vắt kiệt sức.
Một lúc lâu sau, Đường Duy mới run run nói hết câu: “Hôm nay tôi đến nhà chú Khắc Lý Tư đã gặp được Tô Nhan”
Từ Thánh Mân ngồi xuống bên ghế sô pha của cậu rồi rót cho mình một ly rượu và nói: “Tô Nhan… Có quan hệ gì với Khắc Lý Tư?”
Cùng lắm thì cũng chỉ là việc cùng là người sống ở nước ngoài mà thôi, có tính lên nữa thì cũng chẳng phải là thân thuộc gì.
“Bạn trai của Tô Nhan là đứa trẻ mà trước đó Khắc Lý Tư và Vưu Kim đã nhận nuôi, cũng có nghĩa là cậu 1a là con trai của bọn họ”
Từ Thánh Mân nắm chặt lấy ly rượu rồi nói: “Tô Nhan sắp… Gả vào nhà Khắc Lý Tư rồi sao?
Đường Duy cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm một nhát thật mạnh nhưng cậu không có cách nà, chỉ có thể nhích môi và nói: “Còn có thể thế nào nữa, cô ấy muốn làm thì làm thôi”
Từ Thánh Mân lại đá cậu một đá và nói: “Đứng dậy”
Đường Duy mất hết sức sống, bộ dạng không có lấy một chút tinh thần nào hết.
Tất cả sự gai góc và dã tâm dường như đều đã bị lấp bằng, cậu yếu đuối chẳng khác nào một con thú nhỏ.
“Cứ giương mắt nhìn Tô Nhan bị người ta cướp đi vậy sao?”
Từ Thánh Mân nói với vẻ hơi tiếc nuối “Lúc đầu cậu đâu phải như thết”
Nhưng Tô Nhan cũng đã không còn là Tô Nhan của trước đây nữa rồi “Nói cho tôi biết, tại sao bây giờ cậu lại buồn?” Từ Thánh Mân tiến về trước, vịn lên vai của Đường Duy và nói: “Đường Duy, nói cho tôi biết, tại sao cậu lại có cảm giác thất bại, tại sao lại cảm thấy buồn?”
Đường Duy không nói gì, chỉ nghiến chặt răng như dáng vẻ đang giằng co trước lúc chết.
“Nói đi”
Cuối cùng Đường Duy cũng mở miệng.
Giây phút đó trong đôi mắt đen nhánh như có ánh sáng lóe lên, nhưng ánh sáng đó lập tức vụt tắt mất và sau đó thay vào bằng bóng đêm u tối.
Cậu nói: “Bởi vì hình như tôi… Không còn cách nào tiếp tục hận cô ấy nữa”
Vậy thì còn lại những gì chứ?
Không còn cách nào để níu giữ…
Tình yêu đã bị đổ vỡ và vụt mất.