Chương 590
Bạc Dạ lục tung tất cả những thứ mà bọn họ lật ra vừa rồi một lần nữa, đột nhiên ánh mắt anh nhíu lại, điên cuồng ra hiệu bảo bọn họ tụ lại đây.
Dưới kệ thép bị ngọn lửa hun nóng chảy, có một tủ trữ đá khổng lồ!
Ngay lúc này trái tim của Bạc Dạ như bị treo lên tận cổ, mọi người ai nấy cũng đều bàng hoàng, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng một chiếc tủ đông lạnh lớn như vậy lại bị chôn vùi bên dưới, vỏ bọc bên ngoài đã bị thiêu cháy đỏ.
Mấy người bọn họ lập tức tiến lên phía trước, lấy dụng cụ cạy chuyên nghiệp ra để cạy cửa tủ đông từ nhiều hướng!
Vào lúc cửa của tủ đông lạnh được mở ra, Bạc Da nhìn thấy khuôn mặt của Đường Duy đang nằm trong vòng tay của Vưu Kim.
Lúc này, sự cảm ứng của hai ba con dường như có thể coi là một mối liên kết thần kỳ, tuy rằng Đường Duy đã ngất đi nhưng duy trì tốc độ của bộ gõ, trong tay sống chết nắm chặt một thanh sắt, cứng nhắc gõ vào thành của tủ lạnh.
Thằng nhóc đã bất tỉnh, nhưng bản năng cơ thể vẫn duy trì động tác kêu cứu.
Nước mắt của Bạc Dạ liền trào ra ngay lập tức, lúc đi lên anh bế Đường Duy ra, hai tay vẫn còn đang run lẩy bẩy, những người phía sau cũng cứu Vưu Kim đang cuộn tròn ra ngoài, mấy người vội vàng đưa những người sống sót ra ngoài. “Lam Minh! Tôi tìm thấy rồi! Chúng tôi đã tìm thấy Đường Duy và Vưu Kim!”
Diệp Kinh Đường điên cuồng hét vào bộ đàm: “Tìm người ở bên ngoài tiếp ứng cho chúng tôi, có thể bọn họ đã hít quá nhiều khí cacbonic nên đang bị hôn mê!”
Lam Minh ở bên ngoài vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tìm thấy rồi, mong rằng tất cả đều vẫn còn kịp!
Bạc Dạ ôm Đường Duy như ôm bảo bối của mình, chạy ra ngoài. Một ngọn lửa bùng lên phía sau, nhưng người đàn ông không hề quay đầu lại, thân hình ngưng kết thành một dáng người rõ ràng, điên cuồng chạy ngược lại biển lửa, trong mắt mọi người trở thành cảnh tượng kinh ngạc.
Anh từ trong đám khói lửa chạy ra ngoài, mang theo một làn khói đen bao quanh người.
Lan Minh hét lên: “Ra rồi! Mau lên! Bọn họ ra rồi!”
Giọng nói cũng khàn đặc lại.
Khoảnh khắc Bạc Dạ chạy ra ngoài liền trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhưng không làm cho Đường Duy ngã xuống, anh sống chết ôm chặt lấy Đường Duy, sau đó anh gần như dùng lực sắp xé nát trang bị trên người, người đang đứng chờ ở một bên cũng vội chạy đến giúp đỡ.
Bạc Dạ hét lên, được người ta đỡ lấy đi về phía cửa xe cứu thương. Bạc Dạ cũng chẳng thèm quan tâm “Đường Duy! Cứu Đường Duy!”
“Bạc Dạ anh cũng phải lên xe!”
“Tôi muốn ở cùng với Đường Duy!” Hai mắt Bạc Dạ đỏ ngầu, hằn lên tia máu: “Đừng cản tôi, để tôi nhìn Đường Duy!”
Mọi người đứng ở một bên đều cảm thấy xót xa, Bạc Dạ nhìn Đường Duy đeo mặt nạ dưỡng khí rồi được đẩy lên xe cứu thương mới loạng choạng bước vài bước.
Kết quả lúc đứng lên thì đầu gối lại mềm nhũn, ùm một tiếng rồi khuyu xuống đất, những người bên cạnh tiến lên kéo anh mới phát hiện hai chân của anh đã run đến mức không thể đứng vững được.
Một người bình thường phải bỏ bao nhiêu dũng khí mới dám xông vào hiện trường vụ cháy, chưa kể người ba này còn ở trong hiện trường vụ cháy thập tử nhất sinh, suýt chút nữa thì bỏ lỡ con trai của mình…
Diệp Kinh Đường cởi lớp quần áo bảo hộ ra rồi tiến tới đỡ lấy Bạc Dạ, hai người bọn họ cũng phải đi tiếp nhận kiểm tra sức khỏe, Lam Minh bảo hai người bọn họ cùng lên xe, Diệp Kinh Đường lên trước rồi lại đưa tay kéo Bạc Dạ lên cùng.
Bạc Dạ nhìn Đường Duy đang nằm trên cáng cứu thương trước mặt, thân thể không khỏi run lên, thật may… thật may là ba đã không bỏ lỡ con… thật may là ba đã nghe thấy tiếng kêu cứu cuối cùng của con…
Trong lúc hỏa hoạn xảy ra, thằng nhóc còn có thể nghĩ tới việc dẫn theo Vưu Kim chui vào trong tủ đồng kéo dài thời gian, lại còn biết dùng tín hiệu ba ngắn ba dài ba ngắn để cầu cứu! Sự thông minh của Đường Duy khiến Bạc Dạ cảm thấy không thể tin nổi.
Anh nhìn đứa trẻ đang nằm ngay trước mắt, trong thân hình bé nhỏ đó rốt cuộc cất giấu bao nhiêu sức mạnh chứ? Chiếc xe chầm chậm chuyển động, Diệp Kinh
Đường rút ra một mảnh khăn giấy đưa cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ ngần người.
Giọng điệu của Diệp Kinh Đường có chút không nhịn được nữa: “Bạc Dạ anh… khóc đến nổi trên mặt toàn là nước mắt, anh không tự cảm thấy được sao?”