Chương 404
Ngày hôm đó, khi ở trên xe, anh đã nghi ngờ rốt cuộc con trai anh làm sao lại quen biết một nhân vật như vậy, nghe thì vẻ không phải là công dân tốt, tuân thủ pháp luật cho lắm.
“Nếu không may bị liên lụy thì sao, con chắc chắn là không xảy ra sai sót nào không?” Bạc Dạ vẫn có chút lo lắng: “Hơn nữa con còn nhỏ, lỡ người ta lừa con thì sao?”
“Không đâu, con đã gặp qua bọn, hơn nữa lúc đó chúng con còn bị đuổi giết, bọn họ không nói lời nào mà âm thầm giương súng giúp đỡ chúng con, như vậy thì ba có tin không?”
Đường Duy nhìn chằm chằm vào mắt Bạc Dạ, hai ba con có khuôn mặt giống nhau, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống hệt nhau.
“Được rồi, con chỉ muốn nói với ba rằng chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ Tùng Tranh, sau đó khống chế người của Tùng Lâm.” Đường Duy đi thẳng vào trọng điểm chính: “Như vậy có thể giải quyết được đám sát thủ, bởi vì bên trong Tùng Lâm, mệnh lệnh của Tùng Tranh là tối cao hơn bất kỳ ai. Chỉ cần anh ta ra lệnh không được động đến chúng ta thì không ai dám trái lời.”
“Đây quả thực là một cách hay, nhưng người bạn đó của con có cách nào tìm ra tung tích của Tùng Tranh không?” Bạc Dạ ngồi đó, vẫn mang khí chất cao quý. Khi anh nghĩ chuyện cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không để bản thân đi sai bất cứ một nước cờ nào: “Trước đây, ba cũng đã nghĩ về phương pháp này, nhưng không thể nào tìm ra thông tin gì được.”
“Không, ba cứ giao cho con, chúng con có thể làm được.”
Trong mắt Đường Duy loé ra một tia u tối, như thể
đắc thắng: “Không có người nào mà thầy con không tìm được cả.” “Ồ?” Nghe thấy Đường Duy đề cao sư phụ của mình như vậy, Bạc Dạ cũng có chút hứng thú, nhướng mày: “Thầy của con là ai?”
Vẻ mặt Đường Duy nghiêm túc nhìn Bạc Dạ một lúc lâu rồi mới quyết định nói cho Bạc Dạ: “R7CKY, còn có một cộng sự tên là Ventus.”
Bạc Dạ vừa nghe thấy cái tên đó, đồng tử anh chợt co lại.
Anh dường như không thể tin được, hai cái tên này… Từ trước đến nay, anh chỉ nghe thấy cái tên này trong danh sách đen của những người bị ám sát nhưng hôm nay anh không ngờ lại nghe từ chính miệng con trai mình nói ra hai cái tên đấy.
Anh nắm lấy vai Đường Duy, lặp lại hai cái tên đó:”R7CKY và Ventus?”
Hai cái tên tiếng Anh này đều là bí danh của bọn họ, rõ ràng trong tiếng Latinh Ventus có nghĩa là gió.
Một cơn gió.
Nhưng chắc chắn bọn họ không phái một cơn gió tầm thường tựa như cái bí danh của họ.
Bạc Dạ đối diện với vẻ mặt ngây thơ của đứa nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói: “Khi liên hệ với họ, con phái cần thận.”
Đường Duy có chút nghi ngờ “Ba biết bọn họ?”
Còn hơn cả biết.
Hai cái tên này đã lọt vào danh sách đuổi giết cúa Tổ Phong Thần.
Không, đã có bảy cái tên được liệt kê trong danh sách đuổi giết của Tổ Phong Thần, và hai trong số họ là những cái tên đứng đầu. Bạc Dạ có thể biết được cũng là bởi vì anh đã từng điều qua tra lai lịch của Diệp Kinh Đường cùng với những mối quan hệ phức tạp phía sau của Diệp Kinh Đường với Tùng Lâm, anh lần theo tung tích Tùng Lâm rồi biết tới tổ chức Phong Thần.
Ngay lập tức, người đàn ông nói ra những điều trong lòng, Đường Duy tin tưởng anh. Cậu nói với anh về R7CKY, vậy thì anh cũng không nên giấu con trai mình bất cứ điều gì.
Trên thế giới này, từng có bảy người thần bi, người ta gọi họ bằng cái tên NO.7.”
Lấy bảy tội lôi lớn nhất xếp theo thứ tự bảy người họ, đó là kiêu ngạo, đố kỵ, thịnh nộ, lười biếng, tham lam, sắc dục và đói khát.
Bảy cái tên này cùng với tên tiếng Anh của họ đã từng là cơn ác mộng đối với người dân khắp Hải Thành. Những thay đổi này xảy ra vào năm năm là quãng thời gian Đường Thi ngồi tù, rất ít người biết được chuyện đó, nhưng những người có địa vị cao chắc chắn đã từng nghe qua, tiêu biểu giống như Bạc Da.
“Thầy của con cùng với cộng sự của anh ta nằm trong sách một trong bảy tội ác.” Bạc Dạ nắm chặt vai Đường Duy: “Bảy người tương ứng với tội ác này rất nguy hiểm. Con phải cẩn thận.”
Đường Duy sửng sốt, cậu từng đã đoán có lẽ R7CKY có lai lịch không đơn giản, chắc hẳn anh là cao thủ có sức mạnh tiềm ẩn, nhưng không ngờ rằng phía sau anh ta lại có nhiều chuyện phức tạp như vậy.
“Không sao đâu.”
Thang Duy đột nhiên buông lỏng rồi cười: “Ông ấy là thầy của con thì cả đời này sẽ là thầy.”
Cậu không thể phản bội R7CKY, nói cách khác, cậu sẽ không có một chút nghi ngờ hay xa lánh anh ta.
Bởi vì đó là người đàn ông duy nhất mà bất kể lúc nào hay ở đâu đều sẵn lòng giúp đỡ cậu.
Giữa họ có một sự ràng buộc sâu sắc.
Bạc Dạ nhìn sự kiên định trong mắt Đường Duy, đột nhiên nở nụ cười. Đúng, đây là con trai của anh, sao có thể giống như những đứa trẻ bình thường khác được. Trong tương lai… Chắc chắn thằng bé sẽ tung hoành ngang dọc, trở thành một sự tồn tại ghê gớm.
Bạc Dạ như bị ma quỷ xui khiến, anh sờ vào khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bất kể xunh quanh con có bao nhiêu bí ẩn, hay là trước mặt có bao nhiêu cạm bẫy, con cứ vững vàng đi về phía trước.”
Cậu chính là con át chủ bài cuối cùng của anh.
R7CKY đã nhận được một khoản tiền khổng lồ là hai nghìn tỷ đồng ngay trong đêm.
Ventus liếc anh ta một cái: “Anh đi bán cái mông mình cũng không được nhiều tiền như vậy đâu.”
R7CKY tức giận: “Anh đang nói cái gì! Tốt xấu gì thì tôi cũng là… Tôi cũng là một anh chàng đẹp trai mê người, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu!”
Ventus cũng chẳng thèm nhắc mí mắt lên nhìn một cái. Anh ta uể oải nhìn máy tính, tìm kiếm tin tức của Tùng Tranh: “Là Bạc Dạ gọi điện thoại cho anh đúng không?”
“Ừ.” R7CKY cũng đưa máy tính đến trước mặt: Có lẽ là Tiểu Duy Duy và ba của cậu ấy đã đạt được đồng thuận, muốn cùng chúng ta hợp tác để tìm ra
tung tích của Tùng Tranh, từ đấy có thể kiểm soát
được Tùng Lâm, bảo vệ Đường Thi. ”
“Chậc chậc, nói ra thì thật đáng sợ” Ventus gõ bàn phím “Nếu tôi là Bạc Dạ, tôi sẽ nhân cơ hội nuốt chứng cả Tùng Lâm”.
“Tại sao anh lại giậu đổ bìm leo như vậy!” R7CKY khịt mũi coi thường: “Nhưng rốt cuộc Đường Thi có thân phận gì vậy? Tôi tìm thế nào cũng không được, thật thần kỳ. Trừ khi có người có hacker nào đó có trình độ có thể sánh ngang với tôi thì mới khiến tôi không thể tìm ra.”
“Trong số bảy người chúng ta, số người có thể ngang tài ngang sức với tôi không nhiều.”
R7CKY sờ sờ đầu: “Rốt cuộc Đường Thi là ai?” Ventus nói thẳng: “Đó là vợ cũ của Bạc Dạ”.
Chuyện này, có ai không biết cơ chứ.
R7CKY không nói chuyện với đối tác của mình nữa mà tự lầm bẩm: “Anh nói xem, liệu có khả năng Bạc Dạ âm thầm che giấu thông tin của cô ấy không?”
Ventus đang gõ cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn lên anh ta.
“Khi tôi mười tám tuổi, tôi đã từng bại dưới tay một người.”
R7CKY đứng lên: “Cuộc đời của tôi từ trước đến nay, nói đến trình độ hack, tôi mới thua một lần duy nhất, cũng chỉ thua một người duy nhất.”
Anh ta nhìn thẳng vào mặt bạn mình: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện đó, bởi vì tôi cảm thấy nhục nhã. Nhưng mà giờ nghĩ lại, có một người vô cùng tài giỏi, hoặc có lẽ còn vượt qua sự tồn tại của cả bảy người chúng ta, không những vậy anh ta vẫn được tự do vùng vẫy ở bên ngoài”
“Tên tiếng Anh của người đó là NIGHTMARE.” NIGHTMARE, cơn ác mộng. Nó ở trên eo Đường Thi, duoi sự bào mòn của năm tháng nhưng nó vẫn không phai mờ. Nó vẫn tươi mới, là hình xăm tên của một người yêu thương.
Mà lúc này, Đường Duy vẫn còn chưa biết rằng, bên cạnh cậu ấy đang có những biến đối to lớn, khùng khiếp gì, cũng không biết được những người đó có thân phận khó lường ra sao. Một người bình thường chỉ cần biết một cái thì nửa đời còn lại cũng đủ để khoe khoang rồi.
Trong đầu cậu bé đều là hình bóng của mẹ mình, nhưng không ngờ phía sau sớm đã có một người là một hậu thuần vững chắc.