Chương 940
Còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập Thất Tông Tội Lý, người đứng đầu tổ chức đã đưa một cậu bé chưa biết nói đến và nói: “Từ hôm nay, đây là nhà của cậu, danh hiệu là Bạo Nộ.” Cho đến khi tất cả mọi người đã lui về, Kỳ Mặc và Lạc
Phàm sóng vai đi tới nhà trọ trước mặt, một phòng hai người,
Kỳ Mặc và Lạc Phàm được xếp ở chung với nhau. Sau đó, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, họ được rèn luyện để tồn tại giống như người máy vậy.
Chỉ số IQ của Kỳ Mặc đã được phát triển đến mức tối đa. Anh ta thậm chí có thể điều khiển ba máy tính cùng lúc và sử dụng ba máy tính này để thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau đồng thời tiến hành các loại phương hướng theo dõi. Lúc đó Kỳ Mặc còn chưa đủ 18 tuổi.
Nhưng sau này, anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Phàm, người trông luôn vô cảm, lại được Thất Tông Tội Lý đặt cho mật danh là “Bạo Nộ”.
Bởi vì lúc anh ta nghiên cứu các thí nghiệm trên động vật nhỏ, anh ta chưa bao giờ chớp mắt dù chỉ một cái. Cho dù máu bắn tung tóe trên mặt, anh ta vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, cuối cùng nhẹ nhàng phất một đóa hoa kiếm, toàn bộ vết máu đều văng trên mặt đất.
Kỳ Mặc nhìn Lạc Phàm bước ra khỏi sân tập với chiếc máy tính công nghệ cao trong tay: “Anh thật lợi hại, không biết sợ sao? Đó chính là loại chó pitbull siêu hung dữ.”
Pitbulls là giống chó khó có thể cảm nhận cơn đau nên dù có vết cắt lớn trên cơ thể chúng cũng không có cảm giác gì chúng sẽ cần con mồi cho đến chết, thậm chí là máu chảy đầm đìa. Phương diện này chính là điều đáng sợ nhất.
Tuy nhiên, Lạc Phàm chỉ nhẹ nhàng đem con dao cất đi: “Không sợ”
“Tại sao?”
“Nếu sợ, tôi sẽ phải chết.”
Lạc Phàm liếc nhìn Kỳ Mặc, khi đó bọn họ chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi, nhưng lại phải gánh vác trọng trách mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi: “Tôi không muốn chết, vì vậy tôi phải chiến đấu”.
Lạc Phàm được mệnh danh là máy bay chiến đấu mạnh nhất của nhân loại, với mật danh Bạo Nộ, một trong những chuyên gia cận chiến hàng đầu thế giới, không ai nghĩ rằng anh lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.
Lạc Phàm và Kỳ Mặc vẫn được sắp xếp theo học tại một học viện quý tộc khá nghiêm khắc, gia đình tưởng bọn họ tự hào nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Khi còn trẻ, Kỳ Mặc đã phải gánh vác quá nhiều thứ, đối với anh ta mà nói, đây là một quá trình khó khăn.
Xung quanh không có bạn bè nào khác để giao tiếp, còn chỉ số EQ và IQ của chính họ đã vượt quá mức trung bình so với các bạn cùng trang lứa. Cảm giác đó rất thống khổ mà không phải ai cũng hiểu được, cũng không cách nào trút bỏ những tư vị bên trong.
Chỉ có Lạc Phàm, người cùng bầu bạn, đồng hành cùng anh ta mỗi ngày.
Tuy nhiên, so với sự chịu chơi của Kỳ Mặc, Lạc Phàm lại là một bộ dạng thờ ơ, gương mặt lạnh lùng lúc nào cũng như tảng băng
Kỳ Mặc đã từng yêu điên cuồng khi còn học cấp Ba, có lẽ là để trút bỏ áp lực, anh ta liên tục đổi bạn gái, thậm chí trở thành một tên cặn bã trong miệng đám con gái, nhưng vẫn có vô số cô gái ngã gục theo đuổi.
Nhưng Lạc Phàm thì khác, anh ta giống như tượng không biết nói chuyện, đứng ở bên cạnh Kỷ Mặc vững chãi bất động như núi, nhìn bạn mình thay bạn gái như thay áo, anh ta cũng không phát biểu ý kiến gì. Trong trường có rất nhiều cô gái tỏ tình với Lạc Phàm, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia liền sợ hãi bỏ chạy.