Chương 392
Lúc này, Diệp Kinh Đường ở dưới tầng vô tình gặp được Bạc Dạ.
Vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Diệp Kinh Đường bị Bạc Dạ nhìn thấy, hai người đều giật mình.
Diệp Kinh Đường hỏi: “Sao anh lại qua đây?”
Bạc Dạ chau mày: “Qua đây xem như thế nào.” Diệp Kinh Đường cười lạnh: “Anh thông báo cho bọn họ?”
Bạc Dạ im lặng, vẫn tiếp tục chau mày, bộ dạng vẫn không yên tâm, nói: “Tôi đã khuyên anh rồi… Như vậy không tốt.”
“Đúng vậy.” Đêm nay cũng có tuyết, Diệp Kinh Đường ngẩng đầu lên nhìn những bông hoa tuyết đang rơi trên bầu trời, tự dưng cảm thấy hơi cô đơn.
Tại sao lại cảm thấy cô đơn vậy? Bởi vì năm nay… Khương Thích không ở bên cạnh anh ta sao?
Diệp Kinh Đường tự cười nhạo, anh ta đã quen với sự hiện diện của Khương Thích trong cuộc sống của mình, thế nhưng từ khi Khương Thích rời khỏi thế giới của anh ta, khi ấy anh ta mới phát hiện ra… Hóa ra cảm giác ấy đau như là vừa cắt đi một mẩu thịt trên người mình.
Diệp Kinh Đường không nói gì, Bạc Dạ im lặng,
sau đó anh bước về phía thang máy trước. Diệp Kinh Đường ngây ra: “Anh cũng muốn vào đó sao?”
Anh vào đó để tự làm mất mặt mình sao? Bạc Dạ không trả lời, hai tay đút trong túi quần, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
“Qua năm mới rồi, tôi phải nói với cô ấy một câu chúc mừng năm mới.”
Những cảm xúc yêu hận mà anh không bỏ xuống được đã biến mất từ lâu, bây giờ chỉ còn ý muốn bù đắp những gì cô đã mất đi.
Sau đó Bạc Dạ dừng lại ở trước nhà của Đường Thi, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại ra, nhắn cho Đường Duy một tin.
Đường Duy đang ngủ ở trong phòng mình, không ngờ điện thoại lại rung lên, mở ra xem, lại nhìn thấy một dãy số quen thuộc.
“Khẽ ra đây mở cửa đi.”
Là Bạc Dạ.
Đường Duy kinh ngạc, Diệp Kinh Đường vừa đi, Bạc Dạ lại đến sao?
Hơn nữa vào giờ này, mọi người đều đã đi rồi, tại sao Bạc Dạ lại cố ý chọn giờ này để đến chứ? Đường Duy hít một hơi, nhìn dòng chữ Bạc Dạ vừa gửi đến, thật ra cậu bé vẫn còn hơi kháng cự.
Lúc Bạc Dạ vô tình, cậu bé có thể mặt đối mặt, phản kích lại. Thế nhưng bây giờ Bạc Dạ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đối xử rất tốt với bọn họ, Đường Duy có chút khó chịu khi ở một mình với anh.
Cậu bé thật sự không muốn thừa nhận, thế nhưng vẫn phải thừa nhận, tâm trạng ấy chính là mềm lòng.
Mềm lòng với tất cả những bù đắp mà anh làm cho đến tận bây giờ, rõ ràng đều sẽ tốn công vô ích, thế nhưng lại cố gắng đi từng bước một lại gần bọn họ hơn.
Cuối cùng Đường Duy vẫn chọn khẽ khàng ra mở cửa. Cậu bé khoác một chiếc áo mỏng vào, khi đi qua phòng của Đường Thi, cậu bé cố tình đi chậm lại, lần theo bóng tối trong phòng khách, đi về phía cửa.
Cạch một tiếng, cửa được mở ra.
Đường Duy dùng đèn pin điện thoại quơ quơ, trong bóng tối có một bàn tay lớn giơ ra, sau đó nhét vào ngực cậu bé một thứ gì đó.
Theo ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài, Đường Duy cũng dần dần làm quen với bóng tối, cậu bé đã nhìn rõ mặt của người đàn ông ở phía trước.
Quả nhiên, dãy số đó là của Bạc Dạ.
Đường Duy chau mày, nhìn kĩ phong bao lì xì Bạc Dạ nhét vào ngực cậu bé, lẩm bẩm nói: “Sao lại cho con lì xì?”
“Đây là tiền mừng tuổi.”
Giọng nói của Bạc Dạ hơi khàn khàn, có lẽ lúc nãy đã đứng trong gió lạnh khá lâu.
Anh giơ tay ra, có chút thăm dò, vỗ đầu Đường
Duy. Mái tóc mềm mại của đứa trẻ mang lại cảm giác ấm áp, Bạc Dạ ngồi xổm xuống, đối mắt với Đường Duy: “Có thể không nói với mẹ con, nếu như sợ cô ấy lại tức giận. Tự mình cất đi, sau này tự mua đồ cho mình.”
Bàn tay cầm lì xì của Đường Duy có chút run rẩy, phong bao đó thật sự rất dày, Bạc Dạ có thể không thiếu tiền, thế nhưng lúc này, tiền lại mang một giá trị vô giá.
Bạc Dạ không nỡ bỏ tay ra, sau đó Đường Duy thấy hơi ấm ở đỉnh đầu mình đã biến mất, người đàn ông thẳng dậy, thân người cao ngất. Anh đáng lẽ là người để bọn họ dựa vào mỗi khi gặp phải khó khăn, thế nhưng số mệnh trêu người, anh lại biến thành người mang lại cho họ nhiều khó khăn nhất.
Bạc Dạ vừa định rời đi, điện trong phòng khách lại được bật lên.
Đường Thi đi ra ngoài để đi vệ sinh, thế nhưng lại
nhìn thấy con trai mình đứng ở cửa, còn tưởng rằng Đường Duy cũng muốn đi vệ sinh, kết quả phát hiện ngoài có tiếng nói chuyện, khi cô đi ra nhìn thì thấy Đường Duy và Bạc Dạ ở ngoài cửa. Hai người như trộm bị bắt tại trận, cùng ngẩng
đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cùng với sự bối rối không biết phải giải thích như thế nào.
Đường Duy lắp bắp: “Mẹ… Mẹ tỉnh rồi sao?”
Bạc Dạ càng bất ngờ hơn, Đường Thi lại tỉnh vào giờ này, anh vừa lì xì cho Đường Duy mà bị bắt ngay tại trận.Đường Thi đứng trong phòng khách, trên người vẫn mặc áo ngủ, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhìn Đường Duy và Bạc Da ở ngoài cửa, người phụ nữ lùi về sau vài bước, nói một cách không thể tin được,
“Hai người. Từ lúc nào hai người lại giấu tôi…”
Giấu cô tha thử cho nhau, sau đó gặp mặt vụng trộm như thể này.
Đường Thi đỏ mắt lên: “Đường Duy! Qua đây!”
Không… Không được đứng với Bạc Dạ! Anh đã cướp đi mọi thứ của cô, như lúc đó đã cướp đi con trai của cô!
Không thể để Đường Duy tiếp xúc với Bạc Dạ, sinh ra tình cảm.
Đường Duy giấu phong lì xì trong tay mình đi, lén lún quay đầu lại, kết quả là lại bị đôi mắt sắc bén của Đường Thì nhìn thấy hết.
Người phụ nữ lùi về sau vài bước, dường như không thể tức giận hơn: “Con dám nhận tiền của anh ta? Đường Duy… Con nhận tiền của anh ta? Là do mẹ không đủ tốt sao?”
Đường Duy luống cuống tay chân, Bạc Dạ ở bên cạnh không nhìn được lên tiếng: “Không phải đâu Đường Thi, em đừng trách con trai… Là do tôi ép nó nhận.”
“Anh im miệng!”
Lúc đầu anh làm gì cô cũng có thể không để ý, thế nhưng khi Bạc Dạ cứ âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của họ như vậy, Đường Thi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Tại sao Bạc Dạ lại làm như vậy… Anh lại muốn cướp đi tất cả của cô sao?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Đường Thi ôm lấy vai mình: “Anh… Từ hôm nay không được gặp riêng Đường Duy nữa.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi con không…” Đường Duy
lên tiếng giải thích, Bạc Dạ cũng đi lại gần, thử an ủi cô: “Đường Thi, tôi không có ý đó. Tôi thật sự không có ý muốn làm hại em, tôi chỉ muốn bù đắp…”
Thế nhưng Đường Thi không nghe thấy, cô đã rơi vào trạng thái vô cùng hoảng sợ: “Anh muốn cướp con trai của tôi đi, anh đừng qua đây! Anh đừng qua đây!”
Bạc Dạ tự nhủ chuyện không ổn rồi: “Đường Thi em bình tĩnh lại đã… Tôi không có, tôi chỉ muốn cho con trai một ít tiền mừng tuổi thôi…” “Đó không phải là con trai của anh!” Đường Thi ôm lấy đầu cậu bé, cả người run rẩy: “Đó là con trai của một mình tôi! Của mình tôi thôi, anh muốn cướp nó đi, anh muốn cướp nó đi khỏi tôi!”
Mọi giới hạn của lý trí đã bị phá vỡ, sự suy sụp ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh đã lộ ra, khi Bạc Dạ bước lên trước an ủi cô, Đường Thi lại tát vào mặt anh một cái thật mạnh.
Cái tát ấy làm máu mũi anh chảy ra ngay tại đó, từ trước đến giờ anh chưa có lúc nào mất mặt như bây giờ,
Thế nhưng anh không quan tâm, vẫn sống chết ấn vào vai của Đường Thi, muốn làm cho cô bình tĩnh lại, thoát khỏi trở ngại tâm lý: “Em bình tĩnh một chút, em đừng nghĩ nhiều, em càng nghĩ càng không chịu được…”
Bạc Dạ là một người sạch sẽ cao ráo, cẩn thận tỷ mỷ, có khí chất lạnh lùng, nhưng lúc này trên mặt anh lại đầy máu, lúc đó Đường Thi nhìn thấy vết máu trên mặt anh, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.