Chương 1233: Lề mà lề mề, thật nhiều chuyện
Trước kia sẽ không có loại cảm giác này, bây giờ lại giống như là bị phóng đại lên gấp mấy lần. Cô căm ghét sự ra tay của Đường Duy, căm ghét sự giúp đỡ của cậu, căm ghét bản thân mình bây giờ còn phải mang lòng cảm kích với cậu.
Bạc Nhan mím môi, cô đứng ở đó, do dự một hồi lâu rồi vẫn chọn lên tiếng nói với Đường Duy: “Đêm nay tôi ở bên ngoài, anh bị thương thì xem xét cho tốt, tôi gọi xe trở về trước đây.”
Đây là số lượng cuộc đối thoại bình tĩnh ôn hòa như thế không nhiều lắm của bọn họ. “Anh tiễn em.”
Lời còn chưa dứt, Vinh Sở vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Anh ta tới hơi chậm, lúc biết những việc này xảy ra, đám người Bạc Nhan đã bị đưa đến cục cảnh sát rồi, bây giờ anh ta vội vã chạy tới, không ngờ chuyện đã được xử lý xong xuôi hết rồi,
Anh ta chỉ nhìn thấy Bạc Nhan và Đường Duy đứng đối mặt với nhau ở trước cửa cục cảnh sát. Vì thế Vinh Sở đã chạy tới chen vào giữa bọn họ.
Ảnh mặt Đường Duy không nóng không lạnh mà liếc mắt nhìn Vinh Sở một cái.
Lam Thất Thất và Từ Thánh Mẫn đứng ngẩn người ở bên cạnh, Nhậm Cầu cũng không ra tay, mọi người cứ như vậy mà trơ mắt nhìn Bạc Nhan bị Vinh Sở đưa đi, một tiếng chào hỏi cũng không có. “Nhìn bộ dạng cậu ấy thật yếu ớt
Lam Thất Thất thì thào: “Giống như là bị dọa sợ rồi.”
Đường Duy không nói chuyện, ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như trước.
Cậu nhìn về phía cửa một hồi lâu, bị Từ Thánh Mân tiến lên kéo một hồi: “Cậu phải đi theo tôi tới bệnh viện, nếu để mẹ cậu nhìn thấy vết thương thế này, có lẽ tôi cũng sẽ bị vạ lây.”
Đường Duy ngoài cười nhưng trong không cười: “Mẹ tôi cũng sẽ không quá ngạc nhiên như vậy đâu.”
“Cậu bớt lại đi. Đời này mẹ cậu chỉ có một con trai bảo bối là cậu thôi, nếu mà sứt mẻ gì ở bên ngoài, bà không nổi điên lên mới lạ!
Từ Thánh Mân kéo Đường Duy lên xe: “Tôi đưa cậu đi chú Bạch Việt.”
Lam Thất Thất nhìn thấy Từ Thánh Mẫn ngồi lên trên ghế lái, biết Đường Duy như vậy thì không lái xe được, phải đổi lại để anh ta lái xe.
Cô ấy cau mày lại: “Các người cứ như vậy mà đi hả?”
“Đúng vậy.”
Từ Thánh Mân nhìn ra phía sau một cái: “Xe thể thao hai chỗ ngồi. Hay là để Nhậm Cầu đưa cậu về đi.”
“Cậu…”
Lam Thất Thất không thể tin được mở to hai mắt nhìn: “Lúc trước tớ tới cùng với Bạc Nhan, cậu ấy bị doạ sợ được Vinh Sở đưa đi. Bây giờ một mình tớ, sao cậu lại không để cho Nhậm Cầu đưa Đường Duy về mà lại ném tớ ở lại đây một mình?”
“Tớ cũng không phải là cái gì của cậu.”
Lúc Từ Thánh Mẫn nói lời này thì không có chút dài dòng dây dưa nào: “Một người lớn như vậy còn không thể tự mình đi về nhà sao? Bạc Nhan uống nhiều rồi, cậu cũng uống nhiều hả?”
Lam Thất Thất không thể thở được, cô ấy vẫn luôn là hình tượng cô chủ kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nhìn thấy bộ dạng không thèm quan tâm đến sự an toàn bản thân như vậy của Từ Thánh Mẫn, cô ấy siết chặt nắm tay: “Được. Đường Duy không phải là anh em tốt của cậu sao? Cậu nhanh nhanh đưa Đường Duy đi khám bác sĩ đi. Nếu tối nay lúc đưa đến bệnh viện vết thương này bị khép lại thì phải làm sao.”
“Lam Thất Thất cậu có biết nói chuyện không hả?”
Từ Thánh Mân vỗ tay lái một cái: “Cậu có bệnh công chúa à, cứ phải bắt tớ đưa cậu về? Không phải là Nhậm Cầu đã đến rồi sao? Để cho cậu ta đưa cậu về một lần cũng sẽ không chết. Lê mà lề mề, nhiều chuyện như vậy!
Nói xong thì đạp chân ga một cái, trực tiếp lái xe đi trước mặt Lam Thất Thất.
Lam Thất Thất đứng ở bên cạnh đường cái, gió lạnh thổi qua bên cạnh, thổi cho cảm giác say của cô ấy tiêu tán đi chút ít, chỉ còn lại một bộ thể xác trống rỗng đang lặng lẽ run rẩy.
Đằng sau có người đi đến, là Nhậm Cầu. “Lên xe đi, tôi đưa cô về. Chuyện đêm nay nhiều như vậy, có lẽ Từ Thánh Mân cũng rất sốt ruột.”
Nhậm Cầu kéo cửa xe ra.
Lam Thất Thất cúi đầu: “Nhậm Cầu, cậu thấy Bạc Nhan bị người ta đưa đi mất, cậu có khó chịu không?”
Tay Nhậm Cầu dừng lại một chút.