Chương 677
Khi Đường Duy về nhà thì Đường Thi sửa bản phác thảo, khi nhìn thấy Đường Duy nhanh chóng mở cửa xông vào thì cô sợ hết hồn: “Có chuyện gì mà vội vã như vậy?”
Giống như có ai đó đang đuổi theo phía sau. Đường Duy cau mày nói: “Bạc Nhan vẫn đi theo con, vô cùng phiền phức.”
Bạc Nhan? Ô, chính là đứa bé con của An Mật dùng để lừa gạt Bạc Dạ, nói rằng đó là con gái của anh.
Đường Thi thở dài, thật sự không thể hận lây đứa bé được, bởi vì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu ánh mất của cô bé, cô bé quá ngây thơ: “Con và cô bé xảy ra mâu thuẫn sao?” “Nghe lời con nói thì cô bé có vẻ rất hài lòng với con?” Đường Duy đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca: “Con không muốn ở chung với nó nhiều, nhưng mọi người đều ghép con và nó ở cùng nhau, chính là rất phiền phức.”
Đường Thi chớp mắt nở nụ cười: “Bạc Nhan rất đáng yêu.” Cô bé có mắt xanh, làn da trắng nõn, giống như búp bê. “Dễ thương có ích lợi gì? Dễ thương có thể coi như cơm mà ăn không? Trong lòng Đường Duy tràn đầy phẫn nộ: “Con không muốn ở chung với một đứa con ghẻ ngốc, đáng ghét suốt cả một ngày!”
Trong khoảng thời gian ngắn mà đã đặt cho cô bé nhiều biệt danh như vậy, Đường Thi cũng cười: “Bạc Nhan đáng ghét như vậy sao? “Đương nhiên là vô cùng đáng ghét!” Đường Duy nói: “Con không muốn gặp lại nó!”
Đường Thi nhún vai: “Không muốn nhìn thấy cũng được, không ai ép buộc con đâu.”
Đường Duy sắc mặt có chút trắng bệch đi vào phòng, thoạt nhìn giống như biểu hiện khi Bạc Da đang hờn dỗi.
Bạc Da rời đi vào buổi chiều, chạy 5 km với Husky khi quay trở lại anh suýt gục ngã như đang tập luyện trong quân đội, Bạc Dạ nói: “Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi có thể chết, nhưng tôi đã bị Husky như con chó kéo xe thoát cương kéo chạy đi thì tôi cảm thấy như mình đang trở thành một người đàn ông cơ bắp trong vài phút.”
Đường Thi ngồi trên số pha bật cười: “Có muốn uống nước trái cây không?”
Bạc Dạ nói: “Em tự tay ép nước trái cây cho tôi sao?”
Đường Thi lắc đầu: “Là do Hàn Nhượng ép đó.”
Bạc Nhan kéo căng da mặt: “Ồ… vậy thì tôi miễn cưỡng uống một chút cũng được.”
Ngẫm lại biểu cảm kia của Bạc Nhan giống hệt Đường Duy bây giờ.
Đường Thi cảm thấy chuyện này rất tốt, Bạc Dạ cũng không cần nhớ cái gì, trên lưng không cần gánh vác theo cái gì, đến thời điểm đều tách ra khỏi giang hồ, thế giới ổn định.
Tuy nhiên, vào cuối tuần sau thì có người lại phá vỡ sự ổn định này.
Bạc Dạ đang vì kế hoạch hợp tác nên phải đi công tác nhưng lại phát hiện ra đối phương có liên quan gì đến Phúc Trăn, hay là nói Phúc Trăn cố tình liên hệ với Bạc Dạ.
Khi đến đó, bước vào cửa thì nhìn thấy Phúc Trăn, Bạc Dạ đã nheo mắt lại.
Anh ta vốn luôn giữ nụ cười ngả ngớn của mình nhưng bây giờ anh ta đã trở nên nghiêm túc, Bạc Dạ nhìn vào đôi mắt phòng bị không kém của Phúc Trăn thì cười lạnh: “Tôi không có chuyện gì để nói với cậu.”
Nói xong định quay người rời đi nhưng Phúc Trăn đột nhiên hỗ lên với Bạc Dạ: “Sao hả, cậu sợ tôi sao?”
Bạc Dạ cười lạnh càng sâu, ánh mắt lạnh lành, giống như ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao, khi nhìn Phúc Trăn, thậm chí còn có chút giễu cợt: “Cậu đừng coi trọng bản thân mình quá.” Ngụ ý là tôi sợ cậu? Cậu đang kể chuyện cười sao?
Phúc Trắn cắn răng, nghĩ rằng thái độ này của Bạc Dạ là muốn khiến anh ta cảm thấy bị khiêu khích. Khi Bạc Dạ và anh ta còn là bạn tốt của nhau thì họ chưa bao giờ có giọng điệu này, dường như Bạc Dạ đã tự động đưa anh ta vào phạm vi kẻ thù.
Vì vậy, Phúc Trăn nói: “Bạc Dạ, đừng tỏ thái độ này với tôi, vẫn còn chỗ cho chúng ta quay đầu lại.”