Chương 1529: Trả thù Đường Duy, đến chỗ của tôi
Đêm đó Lam Thất Thất không về nhà, người ba già Lam Minh lo lắng đợi ở nhà cả một tối, không đợi được con gái mình trở về hoặc là một cuộc điện thoại, nhìn màn hình điện thoại không có ghi nhớ gì, Lam Minh chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sai, Lam Minh quyết định gọi điện thoại cho Bạc Dạ, người đàn ông đối diện bởi vì bận rộn các việc mà vẫn chưa ngủ, nhận điện thoại, Lam Minh liền nói: “Tôi hỏi cậu một việc” Bạc Dạ ngẩn ra.
Lam Minh nói: “Con gái tôi đêm rồi mà còn chưa về, phải làm sao đây?”
Bạc Dạ toát mồ hồ lạnh: “Không phải con trai tôi làm, tuyệt đối không phải”
Lam Minh ngẩn ra, sau đó măng to: “Tôi không có ý đó. Ý của tôi chính là, con gái tôi vất vả nuôi lớn, bây giờ…”
Bây giờ muốn tìm bạn trai, thoát khỏi đôi cánh của mình rồi, cái này, một người làm ba nhất thời không chấp nhận được khoảng cách này.
Giống như bắp cải mà ông ta trồng bao nhiêu năm nay bị người ta nhổ đi vậy, trong lòng Lam Minh rất khó chịu, mặc dù biết nên ủng hộ quyền tự do yêu đường của Lam Thất Thất, nhưng là người lớn trong nhà, trong lòng vẫn sẽ lo lắng.
Bạc Dạ cầm điện thoại cũng ngẩn ra một lúc, nói: ồỒ 0ö. Lam Thất Thất đúng không, lại yêu đương với Từ Thánh Mân à?”
Vừa nói đã nói cái này.
Lông mày Lam Minh nhanh chóng cau lại: “Làm sao đây, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm”
“Thăng nhóc Từ Thánh Mân đó không tệ.
Bạc Dạ vừa nhìn máy tính vừa điều chỉnh tài liệu, nhìn tin tức bên trên, ông nói: “Mấy năm nay cậu ta làm được không ít chủ ý, là một người can đảm, nhưng tính cách không ra làm sao cả”
“Đó không phải là do con trai anh dạy hư sao?”
Lam Minh nghe Bạc Dạ nói, toàn thân không thoải mái: “So với con trai anh, tôi thấy Từ Thánh Mân vẫn thuận mắt hơn nhiề Ngón tay gõ bàn phím của Bạc Dạ dừng lại, một lúc sau, người đàn ông ôm mặt cười thấp: “Đúng vậy, tôi sinh mà giống tôi”
Làm việc đều là cũng một phong cách.
“Anh cũng đừng quá lo lắng. Từ Thánh Mân là một thằng nhóc có tiền đồ, Lam Thất Thất đi theo cậu ta sau này chắc chắn sẽ tốt”
Bạc Dạ thông qua màn hình máy tình, nhở đến một gương mặt khác: “Chính là không biết con trai tôi có thể mang lại hạnh phúc cho Nhan không?”
Trong nhà tù tối đen như mực, có người đặt hai tay ôm lấy đầu gối của mình, gương mặt vừa tái nhợt vừa xinh đẹp với đôi mắt vô thần, giống như không có bất kỳ hy vọng gì đối với thế giới này vậy.
Cách hàng rào sắt, có người từ từ tiến lại gần cô, khe hở ở rào sắt quá hẹp, anh ta không thể nào giơ ngón tay ra chạm vào cô, chỉ có thể đứng đấy trầm thấp nói: “Muốn trở lại không?”
Cô gái bên trong im lặng không lên tiếng.
“Còn muốn sống không?”
Câu trả lời cho người đàn ông vẫn là một khoảng lặng.
“Vậy thì, câu hỏi cuối cùng dành cho cô”
“Muốn trả thù Đường Duy không?”
Khoảng khắc này, cô gái đang cuộn tròn kia ngẩng đầu lên, từ trong con ngươi màu vàng ngọc quý giá của cô dường như có một tia sáng từ sâu thắm.
Trả thù Đường Duy?
Nhưng gió tanh mưa máu đó lại đập vào đầu cô, cô đau đớn bịt tai mình trong cơn lũ ký ức, cố gắng trốn tránh ký ức.
Cô chậm rãi đứng dậy, cách hàng rào, từ từ giơ tay về phía người đàn ông kia.
“Đến đây/ Giọng nói bên ngoài mê hoặc như ác quỷ vậy, mặc dù không thể nào chạm vào được, nhưng ngón tay cô vẫn run rẩy dán lên hàng rào.
Nhiệt độ lạnh lẽo không thể mang lại cho cô bất kỳ cảm giác an toàn nào, nhưng cái lồng nhỏ lạnh lẽo này lại chính là điểm đến cuối cùng của cô.
“Tô Nhan”
Người đàn ông cười: “Đến chỗ của tôi”