Chương 648
Lúc này Bạc Dạ không thể bình tĩnh được nữa. Anh lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch công ty hàng không quốc tế vào lúc nửa đêm. Lúc chủ tịch bắt máy, Bạc Dạ hét lên: “Cút tới sân bay quốc tế ở Bạch Thành cho tôi!”
Thì ra chủ tịch tối cao còn chưa biết chuyện này, đám giám đốc còn đang giấu diếm, sợ bị sa thải nếu chủ tịch biết sự kiện mang tính xã hội này. Nhưng họ không ngờ vụ án máy bay gặp nạn này lớn như vậy, muốn giấu cũng không được.
Chủ tịch họ Mã, nửa tiếng sau đã chạy tới sân bay. Thấy chủ tịch Mã đến đây, Bạc Dạ tiến lên, khiến chủ tịch Mã hoảng sợ thay đổi sắc mặt: “Cậu… Cậu Dạ có chuyện gì vậy?”
Sau này khi đã biết rõ mọi chuyện, sắc mặt ông ta cũng sợ hãi đến trắng bệch. Công ty hàng không của ông ta xảy ra chuyện lớn thế này, vậy mà bọn phế vật còn cố gắng giấu diếm, chuyện lớn như vậy mà muốn giấu là giấu được sao? Chủ tịch Mã lập tức đích thân an ủi người nhà.
Mấy người nhà đều rất kích động, cao giọng nói: “Các ông trả mạng con trai tôi đây! Sao nói không có là không có chứ!”
Sắc mặt Bạc Dạ cũng rất khó coi. Anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc, trong một đám người nhà của nạn nhân, anh là người duy nhất tỉnh táo có thể nói chuyện.
Mấy người biết chắc chắn anh có quyền thế, có anh ở đây thì chắc là có thể đòi lại công bằng cho họ, cho nên đều vây quanh Bạc Dạ: “Anh ơi, phiền anh cũng đòi lẽ phải giúp tôi với. Tự nhiên lại biến mất, không thể nào, cho dù máy bay xảy ra chuyện thì hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển thế này, định vị toàn cầu cũng có thể định vị được, sao ngay cả chuyện xảy ra ở đâu cũng không tìm được?”
Bạc Dạ cũng biết đạo lý đo. Chẳng qua bây giờ ngay cả chủ tịch Mã cũng không biết chuyện như thế nào, chỉ biết công ty mình xảy ra chuyện lớn, bây giờ trừ nói xin lỗi an ủi thì cũng không thể nói thêm gì khác.
Đến bây giờ nhân viên kỹ thuật của họ còn chưa nhận được bước sóng của hộp đen trên máy bay, mọi người chỉ còn cách chờ đợi.
Lần đầu tiên Bạc Dạ thấy chờ đợi giày vò đến thế. Anh thậm chí không tìm được tung tích của Đường Thi, cảm giác mất liên lạc này khiến anh vô cùng khó chịu. Anh cảm thấy nếu chờ thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ anh sẽ bị buộc đến điên mất.
Ấp ủ nỗi sợ hãi về tương lai, Bạc Dạ thậm chí hận không thể xuyên việt đến chiếc máy bay đó, muốn hỏi xem rốt cuộc mọi người đã trải qua những gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước khi gặp sự cố.. Rốt cuộc… Mọi người mất tích mà bặt vô âm tín..
Sau đó Bạc Dạ ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt sốt ruột của chủ tịch Mã, anh bỗng nhớ tới một cái tên, lập tức lao ra gọi điện thoại. Sau đó một giọng nam lười biếng vang lên: “A lô?” “A lô, tôi đây.”
Bạc Dạ sốt ruột nói: “Đường Thi… Đường Thi đã xảy ra chuyện.”
Nửa đêm R7CKY bị Bạc Dạ đánh thức, nhìn số điện thoại gọi tới, vãi chưởng, là Bạc Dạ, Bạc Dạ gọi cho mình lúc nửa đêm ư?”
“Chuyến bay BC370 mà Đường Thi ngồi gặp sự cố, hoàn toàn không tìm thấy tung tích.”
Trái tim Bạc Dạ run rẩy: “Cho nên tôi nhờ anh, có thể tìm được tung tích của Đường Thi không?”
R7CKY kinh hoàng, ngay cả Ventus cũng bị giọng nói lo lắng của Bạc Dạ đánh thức, lập tức ngồi dậy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
R7CKY nghiêm túc nói với đồng bọn: “Có kẻ đã ra tay”