Chương 1585: Trong mắt em, anh là ai?
Anh ta hoảng loạn muốn giữ lại một chút lý trí, nhưng mà trong giây phút này, tất cả mọi lý chí đều bị nuốt chửng bởi sự mất kiểm soát của bộ não, Sakahara Kurosawa thở hổn hển, cứ cảm giác là giây phút tiếp theo thì có máu chảy từ trong cổ họng ra: “Lạc Du Du, em có ý gì!”
“Tôi..”
Lạc Du Du nói kèm theo nước mắt, giọng nói the thé: “Tôi không còn thích anh nữa rồi! Sakahara Kurosawa, anh đã hiểu chưa! Tôi mệt rồi, tôi đã tuyệt vọng về anh rồi!”
Nói ra khỏi miệng câu nói tôi không còn thích anh nữa rồi…những ngày tháng u ám chờ đợi, tình yêu bị bào mòn sạch sẽ.
Mỗi lần bị khinh bỉ, mỗi lần bị coi thường, đều như là đang ma sát thật mạnh lòng tự tôn của cô ta.
Cô ta thật sự muốn được tự do một mình, cho dù từ nay không thể yêu được Sakahara Kurosawa, từ nay không thể gặp được anh ta, vậy.
thì cũng tốt hơn bây giờ bám víu lẫn nhau, giống như hút hết tỉnh thần của cô ta vậy.
Chỉ cần là chỗ có Sakahara Kurosawa, thì chính là địa ngục của Lạc Du Du.
Nên là ở giây phút này, tiếng khóc của Lạc Du Du kèm theo sự tuyệt vọng, dường như là buông vứt hết tất cả, cô ta không cần nữa, ta không cần bất cứ thứ gì nữa, sự kiên trì của mấy năm gần đây nguồn của tình yêu của mấy năm gần đây, tất cả đều chấm dứt bởi ngọn lửa này đi!
Sakahara Kurosawa đứng ở ngoài cửa, cảm thấy cả người mình cứng đờ, hít thở giống như là hít thở không nổi.
Sau khi nghe thấy những lời nói đấy của Lạc Du Du, tâm cam của anh ta giống như bị ngừng đập vậy, sau đó mới bắt đầu đập trở lại, nhưng ở những nhịp về sau, đều kéo theo cơn đau kịch liệ Người đàn ông mù mịt đưa tay ra, ấn vào trước tim của bản thân, giống như đang tìm kiếm loại cảm giác này rốt cuộc là gì, trước đây chưa bao giờ có, bây giờ lại vừa cuộn trào mãnh liệt khiến anh ta không thể chịu đựng Anh ta lùi mấy bước.
Cơn đau đớn vụt qua bộ nào, bộ não nhận được tín hiệu châm chậm truyền đến bộ phận của cơ thể.
Lòng đau quá.
Đau như muốn chết đi.
Sakahara Kurosawa cứ đứng không một chút động đậy, giống như một bức tượng, khuôn mặt đẹp đẽ sớm đã không có chút tình cảm gì, như bị người hút rỗng vậy, mất đi linh hồn.
Anh ta…bị Lạc Du Du lựa chọn bỏ rơi.
‘Yết hầu của Sakahara Kurosawa di chuyển lên xuống, anh giường như muốn nói cái gì, lại trong khoảnh khắc muốn nói ra thì bị dừng lại.
Bên trong tiếp tục truyền đến tiếng của Lạc Du du, khóc còn mang , cô Ỉ theo tiếng nấc, trong lòng của Sakahara Kurosawa đau thắt lại, vốn dĩ không quan tâm nhiều như vậy, anh ta đẩy cái cửa không được coi là kiên cố, ngay lập tức xông thẳng vào phòng ngủ của Lạc Du Du.
Lạc Du Du co ở trong chăn, mặt mày xanh xao, hoảng hốt lo sợ: “Anh làm cái gì vậy! Sakahara Kurosawal”
€ô ta yếu đuối như thế, đáng thương như thế, nên là…lúc ấy Cố Mang cũng thấy bộ dạng này của cô ta rồi hay sao?
Nên là tất cả tâm trạng đều dồn hết lên não, Sakahara Kurosawa cảm thấy bản thân giống như bị nhốt trong nồi áp suất vậy, không ngừng bị chèn ép, cuối cùng ở giây phút đó, đã hoàn toàn bùng nổ ra bên ngoài, anh ta bước chân dài ra, đi chưa đến hai bước đã đến bên cạnh giường của Lạc Du Du, kéo tay nhỏ dài của cô ấy ra khỏi chăn.
Cánh tay trắng ngần ấy khiến anh ta bất ngờ.
“Anh làm cái gì đây!” Lạc Du Du khàn giọng rồi, người thì bị sốt nên mơ mơ màng màng, vốn dĩ không có chút sức lực để phản kháng: “Sakahara Kurosawa, anh…”
Có người đàn ông đè nặng vào, hơi thở đó kèm theo chút điên cuồng, anh ta bất chấp tất cả kéo chăn ra, dường như đang gỡ bỏ sự phòng ngự cuối cùng của Lạc Du Du: “Cô muốn đi cùng Cố Mang đúng không? Bây giờ cô đang đuổi tôi đi đúng không Lạc Du Du, cô thích Cố Mang rồi phải không? Trong mắt cô, tôi không phải một thằng đàn ông phải không!”