Chương 1260
Lam Thất Thất thấy đề nghị của Bạc Nhan rất có lý, vừa lúc có thể ở cùng một chỗ với cô, chỉ là thời điểm vừa định mở miệng, bên cạnh truyền đến một âm thanh: “Cậu ấy sao? Cậu cũng không nhìn lại xem cậu ấy họ gì, ai dám chọc đến người của nhà họ Lam cơ chứ? Một cô gái mang bản tính đàn ông đích thực.
Người nói chuyện chính là Từ Thánh Mẫn.
Lam Thất Thất nhíu mày: “Cậu có ý gì hả?”
Từ Thánh Mẫn vẻ mặt lãnh đạm: “Ý ở trên mặt chữ
Được rồi được rồi, đôi oan gia này lại bắt đầu ầm ĩ lên rồi. Bạc Nhan bất đắc dĩ cười khuyên bảo hai người họ, sau đó thay quần áo tập, khi cô bước ra, Lam Thất Thất ở bên cạnh tấm tắc cảm khái: “Cậu thực sự ngày càng trưởng thành, lại mang hương vị nữ nhân cứng cỏi nha.”
“Lời này nói thế là thế nào.
Bạc Nhan chớp mắt: “Tớ trước kia chẳng lẽ không có như vậy sao?”
“Làm sao có được.”
Lam Thất Thất cố ý kêu to: “Cậu trước kia là một con thỏ trắng nhỏ bé, ai cũng có thể bắt nạt cậu hai ba lần.” Lời này vừa nói ra khiến trong đầu Diệp Tiêu nhớ lại khung cảnh chính mình lần đầu tiên gặp Bạc Nhan.
Một cô gái trầm mặc ít nói được cậu của cậu ta dẫn tới, đưa đến trước mặt cậu ta, thời điểm ngẩng đầu nhìn, đôi mắt xanh biếc pha chút xám tro như một con vật nhỏ, làn da trắng nõn lại tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.
Hồn nhiên, lại xinh đẹp.
Có lẽ dùng con thỏ nhỏ để hình dung cô, chính xác là như vậy.
Trong mặt cô bây giờ ngược lại có vài phần kiến nghị. “Chờ tớ một lát, kết thúc huấn luyện rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.”
Bạc Nhan đi đến bên cạnh, đem kiếm của mình gỡ xuống, tư thể thoạt nhìn có chút chuyên nghiệp: “Chờ tớ luyện xong chương trình học hôm nay.
Chạng vạng tối, Diệp Tiêu mở tiệc ở nhà, kêu người nấu một bàn lớn thức ăn chiêu đãi nhóm Lam Thất Thất bọn họ, thời điểm ngồi xuống ánh mắt Lam Thất Thất đều nhìn thắng, theo bản năng cầm lấy tay áo Từ Thánh Mẫn hô to: “Trời ạ! Toàn món mình thích ăn! Mình phải ở lại nhà họ Diệp mất thôi!”
“Chú Lam Minh mà biết cậu vì đồ ăn của nhà họ Diệp mà ở lại, có thể sẽ gây chiến với nhà họ Diệp được không đây?” Từ Thánh Mẫn vừa nói vừa động thủ gỡ bàn tay của cô ấy ra: “Còn có, cậu không có việc gì lại túm tay áo tớ, cứ giống như bạn gái tớ vậy.”
“… Túm một chút cũng không làm sao cả, bạn gái cậu nhiều như vậy còn để ý cái này sao?”
Lam Thất Thất trở mặt xem thường, đến bên cạnh Bạc Nhan ngồi xuống, đưa cho Bạc Nhan một ly nước chanh trước: “Bọn mình hôm nay tới tìm cậu, nếu như Đường Duy biết rồi, phỏng chừng cậu ấy đang tức chết”
“Có thể không?”
Bạc Nhan nhẫn nhịn, vẫn là không đem chuyện chính mình lúc trước gặp được Đường Duy nói ra cho Lam Thất Thất, nhưng là Từ Thánh Mận biết rõ, anh ta ở bên cạnh xem diễn trò, nhân tiện quan sát phản ứng của Bạc Nhan. “Phải nha, người đàn ông kia nhỏ mọn như vậy, sắc mặt khẳng định thực thổi
Lam Thất Thất liếc mắt nhìn Từ Thánh Mân: “Tớ cũng không muốn mang Từ Thánh Mẫn đến đây, quan hệ của cậu ta và Đường Duy rất tốt, không chắc cậu ta có lén lút nói cho tên kia không “Ha ha.” Từ Thánh Mẫn không nói gì, mọi người vui vẻ phấn khởi nói chuyện phiếm, Diệp Tiêu ở bên cạnh tựa như núi băng ngàn năm yên lặng ăn cơm, đợi khi cơm tối kết thúc tiền bọn họ đi, mới hỏi: “Cô cùng Lam Thất Thất rất thân với nhau sao?”
“Ừ, tôi không có nhiều bạn bè, cô ấy là một trong số đó.”
“Bạn bè của cô rất ít à?”
Bạc Nhan bị câu hỏi này chặn lại, sau đó khẽ cười: “Đúng vậy, bạn bè của tôi rất ít Rất ít rất ít, ít đến mức cô không dám để mất đi bất cứ người nào.
Diệp Tiêu hiển nhiên không tin, dù sao cô gái này có khuôn mặt có thể trêu chọc bất cứ kẻ nào, giả bộ cô đơn, giả bộ tịch mịch sao? Ở trước mặt cậu ta mà muốn diễn cái gì?