Chương 294
Bạc Dạ đắp chăn cho cô: “Ngủ đi, đừng bận tâm.” Ngón tay Đường Thi khẽ run rẩy. Cô không biết mình bị sao, nhưng bản năng của cô như đang sợ hãi anh: “Anh…”
“Em sẽ dần dần khôi phục.” Bạc Dạ chạm vào huyệt thái dương của cô, sau đó dừng tay nửa chừng, khàn giọng nói: “Giang Lăng nói rồi, em chỉ tạm thời bị kích thích nên không nhớ nổi, dần dần sẽ nhớ lại hết” Không thể quên được.
Trước kia Đường Thi hận sâu đến thế, cho dù đã quên, nhưng tiềm thức vẫn đề phòng anh. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nhớ lại tất cả, sau đó đòi mình trả lại gấp bội.
Bạc Dạ đắp chăn cho cô. Anh chưa bao giờ chăm sóc cô tỉ mỉ như lúc này. Ngón tay anh cũng run rẩy, sau đó nói: “Ngủ ngon.”
Anh tắt đèn cho Đường Thi. Thế giới chìm vào bóng tối. Trong đêm, anh đứng canh giữ bên giường cô, không hề dao động. Đường Thi hoảng hốt nhìn anh. Nhưng anh không nói một lời, bóng dáng cao lớn im lặng để lại cái bóng dài, giống như cho cô kéo dài hơi tàn trong cái bóng của anh. Tại sao cô lại nghĩ tới cụm từ “kéo dài hơi tàn”? Giữa mình và anh ấy… Đã từng xảy ra chuyện gì?
Lúc Đường Thi tỉnh lại, ánh nắng chiếu vào mắt. Cô cả kinh, Bạc Dạ ở đây mà cô lại thiếp đi, hơn nữa bất ngờ là cô không mơ thấy ác mộng. Gần đây cô vẫn mơ thấy con dao liên tục đâm vào người mình, thấy mình bị bắt cóc. Sau này giấc mơ càng ngày càng dài, từ ban đầu bị bắt cóc đến sau này có người cứu mình, giống như phim truyền hình dài tập, mỗi ngày đều sẽ có tiến triển mới… Nhưng cô lại không thấy rõ người ông ôm mình, khuôn mặt mơ hồ khó phân biệt.
Đường Thi ngầng đầu, thấy Bạc Dạ ghé qua một bên. Anh nhắm mắt, dưới đôi mắt có quầng thâm màu xanh nhạt, nhưng dù vậy, khuôn mặt anh vẫn xinh đẹp vô cùng.
Đường Thi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường đi vệ sinh, sợ đánh thức Bạc Dạ. Kết quả là Bạc Dạ tỉnh lại, phát hiện trên giường trống không, lập tức hoảng sợ hết hồn, chạy ra ngoài hành lang kéo y tá lại kêu to: “Bệnh nhân phòng vip 02 đi đâu rồi?”
Y ta giật mình. Mấy ngày nay cậu Dạ vẫn luôn lạnh lùng, đột nhiên lại nổi điên thế này. Y tá lắp bắp: “Lúc… Lúc nãy còn thấy cô ấy mà.”
Chẳng lẽ cô ấy nhớ lại nên chạy rồi? Tiếng động vang lên bên tai, Bạc Dạ quay đầu lại, phát hiện Đường Thi mặc đồ bệnh nhân đứng ở bên kia hành lang, khuôn mặt tái nhợt, thân thể gầy nhom, đôi mắt trong trẻo. Thấy Bạc Dạ kéo y tá, cô khó hiểu: “Anh…?”
Bạc Dạ nhanh chóng buông y tá ra, nói xin lỗi rồi vội chạy tới. Phát hiện Bạc Dạ chạy về phía mình, Đường
Vừa dứt lời, anh đã chạy đến trước mặt, vươn tay ôm cô vào lòng. Khoảnh khắc ấy, Đường Thi cảm thấy máu trên người mình đều chảy ngược. Giọng nói run rẩy của Bạc Dạ vang lên bên tai cô, ôm chầm dáng người gầy yếu của cô: “Tôi còn tưởng em đã đi… Tôi vừa mơ thấy em rời khỏi tôi… Tôi…”
Anh mơ thấy Đường Thi xoay người rời đi, từ chối anh không nể tình. Sau này tỉnh dậy, thấy Đường Thi không ở trên giường, Bạc Dạ gần như nổi điên. Diêm Thành hoảng sợ, nhếch môi cười: “Cậu Dạ, anh nhầm rồi, tôi chỉ đi vệ sinh…”
Giọng nói Bạc Dạ trầm thấp đau đớn: “Tại sao không đi vệ sinh trong phòng bệnh?” “Bởi vì… Bởi vì anh ở đó, tôi thấy… không tiện…”
Bạc Dạ cứng đờ, sau đó thân thể đau đớn. Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào mặt cô. Đôi mắt anh nhìn cô vô cùng xa lạ. Đường Thi của ngày xưa khi yêu đôi mắt như có lửa, có thể đốt cháy anh, cũng đốt cháy chính mình. Đường Thi sau này hận anh, đôi mắt sắc bén như dao, làm tổn thương người khác bảy phần, tổn thương mình ba phần. Một cô gái yêu hận rõ ràng như thế đột nhiên nhìn mình bằng ánh mắt này, khiến Bạc Dạ vô cùng hoảng sợ. Anh nói: “Em… Lần sau em nói với tôi, nếu không tiện thì tôi sẽ ra ngoài.” Cho dù anh phải cút đi thật xa cũng không muốn cô rời đi.
Đường Thi không đáp lời. Bạc Dạ cũng im lặng. Hai người về phòng bệnh, cô ngồi trên giường, cúi đầu trầm tư. Bạc Dạ cũng không nói gì, bật máy tính lên mạng. Mãi đến sau, Đường Thi nhỏ giọng hỏi anh: “Anh Dạ, có phải trước kia… Tôi từng yêu anh không?”
Bạc Dạ cứng đờ, bàn tay khựng lại, cổ họng run rẩy, không dám quay lại đối mắt với Đường Thi. Ánh mắt cô rất trong suốt, lạnh lùng quả quyết, yêu hận rõ ràng như con người cô. Tại sao cô lại biết mình từng yêu Bạc Dạ? Nếu không yêu thì tại sao vừa gặp Bạc Dạ lại đau đớn đến thế? Nếu không yêu thì tại sao chỉ nghe tên lại sợ hãi? Nhưng không hiểu thì sao tự dưng cô lại hận anh? Không yêu thì lấy đâu ra hận? Chắc chắn họ đã từng dồn nhau tới bước đường cùng.
Thấy Bạc Dạ không quay lại, Đường Thi không thể quan sát biểu cảm của anh, chỉ có thể cố chấp hỏi: “Có đúng không?”
Bạc “Dạ im lặng, hồi lâu mới khàn giọng đáp: “Không phải.”
Không phải? Đường Thi sửng sốt. Anh quay sang cười nhìn cô: “Không phải, em nghĩ nhiều quá.”
Giữa cô và anh chưa từng có tình yêu. Năm tháng vô tình, Đường Thi đứng trước mặt anh lại như cách một dải ngân hà không thể vượt qua. Cô ngơ ngác nhìn anh mấy giây, sau đó cúi đầu: “À.”
Bạc Dạ không còn tâm trạng lên mạng. Đúng lúc này Lâm Từ gửi email tới. Anh mở ra, con ngươi chợt co rụt lại. Cảm giác nguy cơ dâng lên, Bạc Dạ đứng bật dậy, đóng máy tính rồi đi ra ngoài. Đường Thi không ngăn cản anh, chỉ nhìn anh rời khỏi phòng bệnh một lát rồi bắt đầu suy nghĩ chuyện của mình. Những cảnh tượng đẫm máu lướt qua trong đầu khiến Đường Thi ngừng thở.
Đường Duy tan học đến bệnh viện, thấy vẻ mặt nặng nề của Đường Thi, không khỏi hoảng sợ: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Đường Thi giữ vai cậu bé, khẽ hỏi: “Duy Duy, cậu chủ nhà họ Bạc vẫn giúp chúng ta kia có quan hệ gì với con?”