Chương 584
Lam Minh nghe cô nói xong thì hàng lông mày đẹp đẽ khẽ nhếch lên tỏ ý khen ngợi: “Anh không ngờ rằng em lại có thể lợi hại như vậy đó.”
Đường Thi không nói chuyện, Lam Minh gọi người vào đưa tên cướp giật này đi. Ngược lại tên cướp giật bị dây thừng trói khắp người lúc nhìn thấy Lam Minh lại cảm thấy được cứu vớt, nếu như để anh ta rơi vào tay người phụ nữ ban nãy thì có lẽ kết cục sẽ càng thảm hại hơn…
Lam Minh cảm thấy có một ánh mắt nào đó đang âm thầm quan sát mọi động tĩnh ở đây trong đôi mắt sắc bén mang theo chút cảnh giác nhưng lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên cũng không thấy ánh mắt đó đâu nữa.
Xem ra đó cũng là một người có tính phản trinh sát.
Lam Minh nhếch bờ môi mỏng, sự xuất hiện của anh ta cũng đã làm cho bầu không khí của quán ăn Nhật Bản này chốc lát liền náo nhiệt lên, có người còn nhao nhao lấy điện thoại ra chụp trộm: “Oa! Là Lam Minh thật kìa!”
“Ánh sáng của thành phố! Người bảo vệ nhân dân!”
“Trời ạ lại có thể cách anh ấy một khoảng cách gần như vậy…”
Mấy nhân viên phục vụ ở một bên cảm thấy hôm nay thật sự rất có ý nghĩa, bọn họ không ngờ có thể trực tiếp gặp được Lan Minh, còn có thể nhìn thấy một cô gái thân thủ cao cường, những điều này giống như một chương trình truyền hình vậy!
Lúc cuối cùng, Lam Minh gọi người của mình đến áp giải tên cướp vào trong xe, Đường Thi tiến lên vài bước để chào tạm biệt anh ta, còn có vài người đi theo ra khỏi cửa hàng. Bọn họ đụng mặt nhau ở bên ngoài liền nói chuyện một lúc. “Cảm ơn em hôm nay đã ra tay vì dân trừ hại.”
Lam Minh cười, đưa tay ra muốn bắt tay với Đường Thi: “Muốn bọn anh cảm ơn em thế nào? Làm một tấm cờ thi đua đưa đến nhà em nhé?”
Đường Thi nghe thấy anh ta nhắc đến cờ thi đua thì buồn cười: “Thôi được rồi, con người em khá là khiêm tốn.”
Asuka ở một bên vỗ tay: “Đường Thi, cậu lại khiến tớ nhìn thấy một mặt khác của cậu rồi đó.”
Đường Thi cười quay người lại nói: “Còn chưa hỏi chuyện cậu nữa, sao cậu lại ở đây?”
“Đi ăn cơm cùng với bạn. Ở…?”
Asuka quay lại đằng sau nhìn một cái: “Trời ơi, bạn của tớ đâu? Không đi cùng tớ ra ngoài sao?”
“Bạn nào vậy mà thần bí vậy?”
Khương Thích đứng ở một bên bật cười: “Là bạn gái mới nhất của cậu sao?”
Asuka chớp chớp mắt, nốt ruồi đón lệ ở dưới đuôi mắt cực kỳ xinh đẹp: “Đừng nói nữa, tớ cố ý độc thân chính là để chờ đợi nữ thần Đường Thi này này!”
Lam Minh cảm thấy hơi ngờ vực nhìn Asuka từ trên xuống dưới mấy lượt: “Vị này là con trai hay là…”
“Tôi chỉ là lớn lên đẹp trai hơn những người đàn ông bình thường mà thôi.” Asuka rất phóng khoáng đứng lên phía trước một bước sau đó chào hỏi Lam Minh, nhếch miệng cười: “Giới tính nữ, cũng thích nữ.”
Lam Minh đã được sáng tỏ nhếch môi cười, cũng không để lộ ra qua nhiều biểu cảm khoa trương gì: “Tôi hiểu rồi, cô là bạn của Đường Thi đúng không? Xưng hô thế nào?”
“Cứ gọi tôi là Asuka là được.” Asuka kéo dài giọng điệu đầy ẩn ý, vươn tay ra muốn bắt tay Lam Minh.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng trong chốc lát Lam Minh cảm thấy người phụ nữ trước mặt anh ta còn đẹp trai hơn cả đàn ông nữa, sức lực lúc nắm lấy tay anh cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng mà đó cũng chỉ là cảm giác trong chốc lát thôi vì chỉ trong chốc lát Asuka đã buông tay ra rồi.
Tầm mắt của Lam Minh hướng vào lòng bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt của Asuka vẫn còn nụ cười rạng rỡ đó đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh: “Cuối cùng cũng được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần như vậy rồi, người bảo hộ của chúng ta.”
Ánh sáng của thành phố – Lam Minh, chỉ huy cao nhất của đội Phong Thần, sĩ quan chỉ huy đặc công.
Anh ta gánh vác tất cả hy vọng của người dân trong thành phố, tóm được vô số tội phạm, bởi vì có sự tồn tại của anh mà cả thành phố Hải Phòng này đều được yên bình mỗi ngày.
Cái tên Lam Minh này khiến cho tất cả mọi tội phạm trong bóng tối chỉ nghe thấy tên thôi đã sợ mất mật.
Nhưng mà ngay giây phút này, Asuka nhìn chằm chằm vào Lam Minh, ý trên mặt chữ: “Tôi mong muốn được gặp anh từ rất lâu rồi.”
Lam Minh ung dung thản nhiên: “Đây là niềm vinh hạnh của tôi.” “Hẹn gặp lại lần sau.”
Cô ấy nói từng chữ từng chữ một, sau khi cô ấy nói xong chữ “gặp lại.” thì giấy tiếp theo chiếc xe chở tội phạm ở phía sau Lam Minh đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn.
“Cẩn thận!”
Thần kinh của Lam Minh quá nhạy cảm, giây tiếp theo khi anh cảm nhận được động tĩnh ở phía sau liền mạnh mẽ ôm Đường Thi bổ nhào về phía trước, tiếp theo là tiếng hét xé lòng vang lên ở sau lưng. “A!”
Một làn khói đen dày đặc đột nhiên bốc lên từ đường phố rộng lớn, linh kiện của chiếc xe bị nổ bắn tung tóe. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, Đường Thi cảm thấy mặt đất bên dưới rung chuyển dữ dội, những người dân gần đường lớn ai nấy đều nhao nhác la hét chạy ra ngoài kể cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng Nhật Bản đó, hơi bất cẩn một chút sẽ gây ra tai nạn giẫm đạp lên người nghiêm trọng! “Giữ gìn trật tự!”
Lam Minh đau đớn hét lên một tiếng: “Tiểu Lý qua đó bảo vệ đoàn người còn ông Vương chuẩn bị sơ tán người dân, gửi tin tức cho tổng bộ bảo bọn họ điều thêm người qua đây!”
Bên cạnh có một đứa trẻ bị dọa sợ đến khóc thét lên, các loại tiếng kêu khóc và hô hoán lúng túng kinh hoàng, mùi thuốc súng mù mịt cùng với bụi băm cuộn lên.
Đường Thi thấp thoáng nhìn thấy Khương Thích đang được Hàn Nhượng ôm vào lòng, hai người bọn họ có lẽ không bị thương, còn về cô thì…
Lam Minh chắn trên người cô, lúc anh ta đứng dậy cũng tiện tay kéo cả cô lên, đông tác nhanh gọn lưu loát mang theo tác phong của người quân nhân.
Anh nhắn mày định thần lại, lập tức dốc toàn lực để chuẩn bị cho công tác tiếp theo, bộ đàm đeo ở thắt lưng không ngừng vang lên.
“Anh Lam Minh em không sao cả, anh có thể đi trước đi…” Đường Thi còn chưa nói xong thì Lam Minh đã bế thốc cô lên, chạy xuyên qua đám người đến thẳng nơi tập kết nhân lực bộ đội mới thả Đường Thi xuống: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng đi lung tung, anh đi giải quyết vụ nổ.”
Đường Thi bị loại khí thế này của Lam Minh dọa tới, trong mắt người đàn ông toàn là tính cảnh giác cao độ: “Vừa nãy nổ bom em có bị thương ở đâu không?”
“Không có, cảm ơn anh Lam Minh.”
“Ừ”
Lan Minh kiên quyết không hề do dự quay đầu lại, rất nhiều lúc trong khoảnh khắc gặp nạn, nhưng người như anh ta liền đi ngược lại với đoàn người, là những người liều mạng xông vào nơi nguy hiểm.
Nhìn bóng lưng của Lam Minh lại tiếp tục đi vào trong đám khói bụi, trái tim của Đường Thi vẫn còn đang đập loạn lên.
Tại sao lại xảy ra vụ nổ chứ? Khương Thích và Hàn Nhượng không xảy ra chuyện gì chứ?
Còn có cả Asuka, lúc đó Asuka đứng cùng một chỗ với bọn họ, liệu cô ấy có bị thương không? Rốt cuộc thì vụ nổ này là do đâu? Hay là… muốn làm nổ xe cảnh sát?
Ác ý phải lớn đến như thế nào chứ? Đây giống như đang tát vào bộ mặt của đội Phong Thần vậy!
Đường Thi ngồi ở đó liền có một vài người lính cấp thấp chạy tới đưa cho cô chai nước suối: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Đường Thi cười nhận lấy chai nước rồi nói tiếng cảm ơn: “Không sao, có điều tôi phải chị dâu của các anh.”
“À, thật ngại quá.” Người lính rất cẩn thận còn giúp Đường Thi mở nắp chai nước:
“Vậy cô gái, cô ngồi chờ ở đây nhé, chúng tôi đi sang bên chỗ đội trưởng Lam Minh đây, cô tuyệt đối không được qua đây đầu đó!”
Sau khi Đường Thi đồng ý thì giây tiếp theo, người lính đã chạy vào trong làn khói bụi mù mịt, rất nhanh sau đó đã căng sợi dây cảnh giới ở xung quanh, tiếng còi báo động chói tai vang lên ở phía xa xa, lòng người hoang mang, có không ít người đang ôm nhau khóc thút thít.
Khi cái xác bị xé tan tác ra làm bốn năm mảnh của tên lưu manh được lôi ra ngoài thì trong chốc lát những người dân vô tội bên cạnh đột nhiên nôn ọe, hóa ra tên này đã bị gài bom, nổ đến mức chỉ còn lại cái xác đẫm máu.
Đường Thi đỏ mắt nhìn tất cả mọi thứ, đột nhiên nhớ tới gì đó, Vưu Kim đâu? Vưu Kim và Đường Duy đâu?
Vừa nhớ tới muốn gọi người giúp cô tìm kiếm xem thì một giọng nói vang lên ở phía xa xa, Đường Thi quay lại thì thấy Khắc Lý Tư trên mặt toàn là khói bụi đang chạy tới: “Đường Thi, em có nhìn thấy anh tôi đâu không? Anh ấy và Đường Duy ở cùng với nhau!”
Vưu Kim và Đường Duy ở cùng với nhau sao?