Chương 1109: Tại sao trái tim cậu… lại đau nhói?
Những lời này vừa tuôn ra, tất cả những ai nghe thấy đều bị sốc! Ngay cả Đường Duy cũng cũng bị choáng vì không thể tin được, yết hầu của cậu cứ chuyển động lên xuống, ánh mắt như dao xuyên qua khuôn mặt hao gầy của Bạc Nhan.
Bạc Nhan cảm thấy nếu ánh mắt của cậu có thể giết người thì giờ phút này chắc chắn cô đã bị Đường Duy chém hàng ngàn nhát Cô chỉ biết cười trừ, như trút được hết nỗi lòng, cô cười nhễ nhại: “Không phải anh luôn muốn nghe điều này sao? Anh luôn muốn thoát khỏi em sao? Đường Duy, chúc mừng anh, đã thành công thoát khỏi em, người hay làm vướng víu anh.”
Đường Duy cảm thấy mình lúc đó dường như thật ngu ngốc, rõ ràng những gì Bạc.
Nhan nói là đúng, rõ ràng muốn nhìn thấy cô bỏ rơi mình, nhưng tại sao…
Khi Bạc Nhan nói điều này trước mặt mọi người, chẳng khác nào tự tay mình hủy hoại nhân phẩm của mình.
Bởi mọi người trước giờ vẫn luôn nghĩ rằng cô suốt ngày đeo bám Đường Duy. Họ nghĩ rằng xung quanh cô đều có con trai đi theo.
Ở trong mắt bọn họ, cô từ lâu đã là hạng con gái chẳng ra gì, trước giờ vẫn luôn là như vậy… cô tại sao phải cố chấp như vậy?
Nhìn xuống vết sẹo trên chân, Đường Duy dở khóc dở cười, cả tỉnh thần lẫn thể xác cậu lúc đó như muốn sụp đổ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt Đường Duy một lúc, sau đó nói: “Em đã nói xong những gì anh muốn nghe rồi. Sau này dù có chuyện gì cũng là chuyện của một mình em, không liên quan gì đến anh. Anh có thể đi rồi”
Cậu có thể đi rồi sao?
Đây là lần đầu tiên Đường Duy nhìn thấy Bạc Nhan như vậy.
Đây giống như một chiếc bình bị vỡ nhưng Đường Duy lại không ai muốn đến cứu cô.
Trong lòng đã có biển bão, nhưng Đường.
Duy không nói gì nữa, trên mặt cũng không biểu hiện ra một chút dao động nào. Từ nhỏ cậu đã được học thế nào là giả dối và lãnh đạm, làm sao có thể để cho mình nhận thua vào lúc này chứ?
Cuối cùng chàng thiếu niên nở một nụ cười lãnh đạm và nhìn thẳng vào mắt Bạc.
Nhan nói: “Được thôi, cuối cùng cô cũng biết tự lo lấy mình. đĩ tôi cũng không phải đến phòng y tế để gặp cô, mà là để tìm Nhận Cầu. Cô đừng đánh giá bản thân mình quá cao”
Nghe mà xem, dù cuối cùng, cậu còn giáng cho cô một đòn chí mạng nữa.
Bạc Nhan lau đi giọt nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên cười nói với Đường Duy: “Vâng, là do em tự mình nghĩ nhiều rồi Đường Duy khựng lại, luôn cảm thấy mọi chuyện dần dần vượt quá phạm vi cậu có thể chịu đựng.
Nhưng cậu vẫn mở cửa bước ra ngoài, không thèm nhìn lại, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Tô Nghiêu và Nhậm Cầu bên trong, cậu đóng sầm cửa một cách kiên quyết và dứt khoát.
Các học sinh trung học đứng bên ngoài chờ xem chương trình hay đã la ó: “Anh Đường Duy, anh nghe rồi đó! Bạc Nhan chính là loại người như vậy!”
“Đúng vậy, cô ta hiện tại đã lộ ra bản chất rồi! Tôi đã nói người này tâm cơ thâm độc rồi mà”
“Anh Đường Duy, chúng ta không thể mềm lòng với người như Bạc Nhan được!”
“Tôi thấy, chỉ bằng mọi người cùng nhau viết một lá thư đến văn phòng hiệu trưởng hoặc văn phòng phụ trách học tập để trừng phạt Bạc Nhan! Người như cô ta làm gì còn có mặt mũi mà ở lại trường chứ?”
*Ý hay đấy! Khi nào chúng ta tiến hành đây?”
Tin đồn thổi qua tai, đều là những lời công kích, ai cũng cảm thấy Bạc Dạ là nữ nhân đạo đức giả, Đường Duy cũng nghĩ như vậy.
Nhưng… nhưng… nếu nghĩ vậy như vầy rồi, thì tại sao.
Đương Duy đột ngột siết chặt ngón tay.
Tại sao khi trông thấy cô nhìn Tô Nghiêu với ánh mắt như cầu cứu… Trái tìm của cậu lại đau nhói như vậy?